Tô Nhu đã hết hi vọng hoàn toàn.
Lâm Chính rõ ràng là muốn đối đầu với người của Thương Minh mà.
Hết rồi! Hết thật rồi!
Tô Nhu lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Cô chịu đủ uất ức, nhãn nhục chịu đựng, muốn cúi mình cầu toàn, để giữ mạng cho những người bên cạnh, nhưng bây giờ thì tất cả đã tan thành mây khói.
"Tất cả là tại mình, nếu mình nói hết thực lực thực sự của Thương Minh ra, để Chủ tịch Lâm suy nghĩ kĩ càng, thì anh ấy sẽ không đến mức kích động như vậy, tất cả là lỗi của mình!".
Tô Nhu vò đầu bứt tai, vô cùng khổ sở.
“Tiểu Nhu, cô không sao chứ?", Lâm Chính đỡ Tô Nhu lên hỏi.
Tô Nhu lắc đầu, cô đã không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
“Cô chờ một chút, xử lý xong chuyện ở đây tôi sẽ đưa cô về”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía Dịch Tiên Thiên.
"Thần y Lâm, tôi cảm thấy hình như cậu không được thông minh lắm, cậu nghĩ đám vô danh tiểu tốt này có thể ngăn cản được tôi sao?", Dịch Tiên Thiên nở nụ cười khinh bỉ, nhìn những người xung quanh.
"Vô danh tiểu tốt?".
"To gan! Dám sỉ nhục bọn tao à?".
"Đúng là chán sống mài".
Những tay đấm xung quanh đều nổi giận.
Nguyên Tinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Lão phu sống gần 100 năm mà chưa từng thấy ai nói lão
phu là hạng vô danh tiểu tốt".
"Haizz, chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?".
Dịch Tiên Thiên cười nói: "Thế này đi, thân y Lâm, chúng ta cùng đánh cược! Nếu như người của cậu có thể làm tổn thương một sợi tóc của tôi, thì chuyện này coi như chấm dứt, tôi đảm bảo Thương Minh sẽ không động đến Dương Hoa của cậu nữa, thế nào?”.
"Thật chứ?". Tô Nhu mừng rỡ.
"Đương nhiên, tôi trước giờ là người nói lời giữ lời", Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.
"Chủ tịch Lâm!", Tô Nhu vội quay lại nhìn Lâm Chính, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhưng Lâm Chính lại bình thản lên tiếng: "Ông không phải là người có quyền quyết định ở Thương Minh, chuyện này cũng không phải ông nói chấm dứt là chấm dứt. Cho dù tôi thực sự khiến ông bị thương, thì ông cũng sẽ không thực hiện lời hứa. Nhưng mà không sao, bởi vì hôm nay ông sẽ không thể rời khỏi Giang Thành được".
"Cũng chưa chắc!", Dịch Tiên Thiên cười nói. Lâm Chính không nói gì, khế vung tay lên.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều ùa về phía Dịch Tiên Thiên.
"Bắt lấy hẳn!".
"Lên!".
Bọn họ khẽ gầm lên, rồi xông tới như sói đói hổ
Dịch Tiên Thiên vẫn đứng bất động tại chỗ, sừng sững như một ngọn núi.
Nhưng những người này vừa lại gần.
Bốp bốp bốp...
Mấy âm thanh nặng nề vang lên, chỉ thấy những người xông về phía Dịch Tiên Thiên đầu tiên đều bất ngờ trúng đòn, ai nấy ngã bay đi, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Cái gì?".
Những người xung quanh đều kinh ngạc.
Thế này là sao?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Là Dịch Tiên Thiên ra tay sao?
Lẽ nào Dịch Tiên Thiên này là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ?
"Dịch Tiên Thiên này chỉ là người bình thường, nói cách khác là doanh nhân thuần túy, ông ta không biết võ công", Lâm Chính nhìn ra manh mối, trầm giọng nói.
"Mọi người cẩn thận! Chắc chắn xung quanh Dịch Tiên Thiên có cường giả tuyệt đỉnh bảo vệt!", Nguyên Tinh quát.
"Cường giả tuyệt đỉnh?".
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha, vẫn là thần y Lâm tinh mắt, nếu đã bị cậu phát hiện thì bác Hạ, ông ra chào hỏi mọi người đi", Dịch Tiên Thiên cười nói.
Ông ta vừa dứt lời.
VùiI
Một cái bóng đen lặng lẽ xuất hiện phía trước Dịch Tiên Thiên.
Mọi người giật nảy mình.
Bọn họ thậm chí không biết người này xuất hiện
lúc nào, cứ như hiện ra giữa không trung, chẳng khác nào ma qưỷ...
Người kia mặc áo khoác màu đen, đội mũ choàng, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt già nua gần cổ lai hy dưới vành mũ rộng rãi.
"Là một cao thủi". Nguyên Tinh đanh mắt nhìn người kia, khàn giọng nói: "Người này có khí tức hùng hậu mạnh mẽ, thực lực của ông ta... e là cũng không kém gì tôi”.
"Sao có thể thế được?".
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Nguyên Tinh là nhân vật tầm cỡ đến mức nào chứ? Một vệ sĩ đi theo Dịch Tiên Thiên mà cũng có thể so sánh với thái thượng trưởng lão của Đông
Hoàng Giáo như Nguyên Tinh?
Đây chính là thực lực của Thương Minh sao?
'Tôi chí là một doanh nhân yếu ớt tay trói gà không chặt, dám đến Giang Thành một mình thì đương nhiên phải có người bảo vệ rồi. Thần y Lâm, nếu cậu nghĩ mình có thể giữ chân tôi thì cứ thử xem", Dịch Tiên Thiên ngoảnh sang cười nói: "Bác Hạ, chơi với bọn họ đi, ngoài thần y Lâm ra, lấy hết đầu của những người còn lại để đây, cho những người dám đối đầu với Thương Minh biết kết cục của bọn họ".
Bác Hạ không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, bất ngờ lao về phía những người trước mặt.
Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Đối phương hầu như không kịp phản ứng.
"Cẩn thận!".
Nguyên Tinh cuống quýt kêu lên, vội vàng xông tới chặn trước mặt người kia, vung một tay tới định bức lui bác Hạ.
Nhưng bác Hạ cũng tung chưởng, đánh mạnh vào lòng bàn tay Nguyên Tinh.
Bốp!
Âm thanh trầm nặng vang lên.
Bác Hạ hơi lùi lại.
Còn Nguyên Tinh lùi liên tiếp năm bước mới dừng lại được.
Mọi người thấy thế đều trố mắt ra nhìn...