Đang yên đang lành anh hỏi chuyện này, đương nhiên Dịch Tiên Thiên vô cùng căng thẳng.
Ông ta từng điều tra về Lâm Chính.
Biết được anh không dễ dây vào.
Sự diệt vong của những siêu thế lực như thôn Dược Vương, Hồng Nhan Gốc trước đó đều có liên
quan đến người này.
Bây giờ anh hỏi như vậy, lẽ nào muốn ra tay với Thương Minh?
Dịch Tiên Thiên nghĩ đến đây, cơ thể không khỏi run rẩy.
Điên rồi!
Phải là người lỗ mãng và ngu xuẩn đến mức nào mới nghĩ đến việc này chứ?
"Không muốn làm gì cả, ông cứ nói cho tôi biết là được", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Thần y Lâm, tôi cảnh cáo trước, tốt nhất cậu đừng nghĩ đến việc ra tay với Thương Minh, tuy hầu hết người của Thương Minh đều tay trói gà không chặt, nhưng thủ vệ của Thương Minh thì không tầm thường đâu. Nếu cậu dùng vũ lực thì chỉ như trứng chọi đá thôi, chắc chắn không thể thành công được".
Dịch Tiên Thiên cuống quýt nói: "Cứ nói Kiếm Hoàng Hạ Kiếm Tâm đi! Người như ông ta ở Thương Minh còn chẳng bằng con chó, Thương Minh có rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh ẩn thế tọa trấn! Tuy cậu có thể đánh bại Hạ Kiếm Tâm chỉ bằng một chiêu, nhưng nếu lại gần Thương Minh nửa bước thì chắc chăn sẽ bị chém bay đầu, phanh thây vạn đoạn!".
Ông ta vừa dứt lời, Nguyên Tinh ở bên cạnh không phục, lạnh lùng hừ một tiếng: "Dịch Tiên Thiên, cậu bớt hư trương thanh thế đi! Cậu cũng thấy thực lực của giáo chủ chúng tôi rồi đấy, nếu chúng tôi huy động tất cả lực lượng, thì kiểu gì chẳng công phá được Thương Minh? Một lũ buôn bán làm ăn thì có thể lợi hại đến đâu chứ?".
"Ông Nguyên, ông nói vậy thì tôi chỉ có thể nói là tầm nhìn của ông quá thiển cận, quá thiếu kiến thức, ông chẳng biết gì về thế giới bên ngoài cả", Dịch Tiên Thiên lắc đầu đáp: "Ông biết Thương Minh chúng tôi có nhiều nhất là thứ gì không?".
"Là gì?".
"Tiền! Nói một cách chính xác là của cải
Dịch Tiên Thiên bình thản nói: "Đối với Thương Minh thì tiền chỉ là một chuỗi những con số, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng chúng tôi không chỉ có tiền, mà còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo hiếm có trên đời! Có vô số thứ mà người ta khao khát có được! Dựa vào những thứ này, chúng tôi có thể nhanh chóng nắm được rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh! Cao thủ tuyệt đỉnh tu luyện cần rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhất là khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, chỉ dựa vào lĩnh ngộ và khổ luyện đã không đủ để bọn họ đột phá! Muốn đột phá phải dựa vào ngoại vật, mà thông thường những ngoại vật này không phải người bình thường có thể sở hữu, nhưng Thương Minh chúng tôi lại có! Chúng tôi có thể làm giao dịch với bọn họ, thuê dùng võ lực của bọn họ! Dựa vào ưu thế này, Thương Minh đã chiêu mộ được không biết bao nhiêu cường giả! Nhờ sự trấn thủ của bọn họ, Thương Minh kín kẽ như bưng! Cậu Lâm, nếu cậu muốn ra tay với Thương Minh thì không khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu cậu nhất quyết làm vậy thì trong mắt tôi cũng chỉ là tự sát!".
Mọi người nghe thấy thế, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Lâm Chính không hề nghỉ ngờ tính chân thực. của những lời nói này.
Bởi vì ngay cả Dịch Tiên Thiên cũng có cường giả như Hạ Kiếm Tâm làm vệ sĩ, thì Thương Minh lại càng không cần phải nói.
"Chắc là Hạ Kiếm Tâm cũng nhận được lợi ích to lớn của các cậu nên mới lựa chọn làm chó cho các cậu nhỉ?", Nguyên Tinh khàn giọng nói.
"Đương nhiên, tuy ông ta được gọi là Kiếm Hoàng, nhưng cũng là một ông lão gần đất xa trời, cũng có người thân. Cháu gái ông ta mắc bệnh hiểm nghèo, vô phương cứu chữa, nên ông ta đã tìm tới ông Đống. Ông Đống đã ban thần dược cứu cháu gái ông ta, cái giá phải trả là ông ta phải làm một con chó dưới trướng ông Đống, và ông ta đã đồng ý. Lần này tôi đến Giang Thành cũng là ông Đống sắp xếp ông ta đi theo bảo vệ tôi", Dịch Tiên Thiên cười đáp.
Lâm Chính không nói gì.
"Giáo chủ, làm sao bây giờ? Không thể động tới Thương Minh, mà ông Đống kia lại ra tay với chúng ta trước khi trời sáng, chúng ta... không còn thời gian nữa rồi..., Nguyên Tinh trầm giọng nói.
"Hay là nhanh chóng di dời Dương Hoa đi?", có người đề nghị.
"Chỉ có một đêm thì anh di dời đi đâu được? Huống hồ, chắc chắn người của Thương Minh đã giám sát Dương Hoa, bây giờ chúng ta có bất cứ hành động gì cũng sẽ bị bọn họ phát giác ra ngay. Đến lúc đó e là họ sẽ công kích sớm hơn”, lập tức có người phản bác.
Mọi người xúm lại bàn bạc, bầu không khí vô cùng hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, dường như Lâm Chính nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: "Dịch Tiên Thiên, điện thoại của ông đâu?".
"Sao thế thần y Lâm?", Dịch Tiên Thiên sửng sốt, dè dặt hỏi.
"Đưa cho tôi", Lâm Chính nói.
Dịch Tiên Thiên do dự một lát rồi vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính cầm lấy rồi mở ra tìm kiếm.
Sắc mặt Dịch Tiên Thiên có chút khó coi.
Trong điện thoại của ông ta có không ít bí mật, không tiện để Lâm Chính đọc được, nhưng bây giờ tính mạng đang nằm trong tay người ta, Dịch Tiên Thiên sao dám cãi lời?
Đúng lúc này.
Rè rè rè...
Điện thoại bỗng rung lên.
Mọi người sửng sốt.
Lâm Chính nhìn số điện thoại gọi tới, sắc mặt đanh lại.
Chính là ông Đống! "Ông nghe máy đi".
Lâm Chính đưa điện thoại tới, đồng thời kề dao găm vào cổ Dịch Tiên Thiên.
Dịch Tiên Thiên căng cứng cả người, không dám động đậy, run rẩy ấn vào nút nghe.
"Ông... ông Đống..."