Đội phán quyết Thiên Khải bất ngờ xuất hiện khiến đầu óc của tất cả mọi người của Thương Minh đều trở nên trống rỗng.
Chẳng phải đội quân này đã mất tích sao?
Đại hội còn vì chuyện này mà ầm ï cả lên, cử mấy nhóm người điều tra.
Ai có thể ngờ được đội quân thần kì đã biến mất này lại xuất hiện ở đây chứ...
"Rốt cuộc cậu là ai? Đội trưởng Viêm Hận đâu?", Bạch Họa Thủy trầm giọng quát.
Bà ta chỉ nhìn thấy các đội viên chứ không thấy đội trưởng...
"Bạch minh chủ, đây không phải là câu mà bà nên hỏi, bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn, thứ nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi, thứ hai là tôi sẽ chôn các bà ở đây", người đàn ông trước đó bước tới, bình tĩnh nói.
Bà lão nghe thấy thế liền bật cười.
"Ha ha ha, oắt con ngông cuồng! Tuy tôi không biết cậu đã dùng cách gì để khống chế đội phán quyết Thiên Khải, nhưng cậu phải hiểu rằng người cậu đối đầu là chủ của Thương Minh! Cậu tưởng dựa vào những người này là có thể làm gì được minh chủ Thương Minh sao? Cậu coi chúng tôi là không khí đấy à? Còn chưa biết là ai chôn ai đâu!".
Dứt lời, ánh mắt bà lão trở nên hung ác, bất ngờ lao về phía các thành viên của đội phán quyết Thiên Khải.
Bọn họ lập tức vung kiếm chém về phía bà lão.
Bảo kiếm thon dài giống như răng nanh của loài dã thú, điên cuồng chém tới.
Mỗi thanh kiếm giống như cánh quạt đang quay với tốc độ cao, tỏa ra rất nhiều kiếm khí và vô số
kiếm ảnh, bao vây lấy cả bà lão.
Nhưng bà lão đang ở giữa kiếm khí và kiếm ảnh vẫn không hề hấn gì, nhẹ nhàng tránh né.
Cuối cùng, bà ta nhắm trúng một thành viên đội phán quyết, lật tay tung một chưởng ra.
Bốp!
Thành viên kia lập tức hộc máu bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
'Thế công của mọi người xuất hiện lỗ hổng, bà lão thừa thẳng truy kích, dùng gậy làm kiếm, chặn lại kiếm của những người này, rồi giơ bàn tay khô gầy vàng vọt lên vỗ mạnh.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Những âm thanh nặng nề vang lên.
Từng thành viên của đội phán quyết bị đánh bay đi.
Mọi người nhìn kĩ, thấy chỗ bọn họ trúng chiêu xuất hiện một chưởng ấn màu xanh tím, dường như có chưởng khí đánh vào trong cơ thể bọn họ, khiến khí kình toàn thân hỗn loạn, khó mà đứng dậy được. Cho dù gượng dậy được thì cũng hộc ra máu tươi, không còn sức chiến đấu.
Chẳng mấy chốc, cả đội phán quyết Thiên Khải đã bị bà lão này xử lý xong.
Mọi người kinh ngạc. Người phía bên này cũng trầm mặc.
Thân là vệ sĩ của Bạch Họa Thủy, thực lực của bà lão không có gì phải nghỉ ngờ, chắc chắn là hơn đứt đội phán quyết Thiên Khải.
Dù sao địa vị của Bạch Họa Thủy cũng cao hơn đội phán quyết Thiên Khải không biết bao nhiêu cấp bậc, người bảo vệ cho sự an toàn của bà ta sao có thể là hạng tầm thường được chứ?
"Ha ha ha, ra ngoài thì thực lực của đội phán quyết Thiên Khải là vô địch, nhưng ở Thương Minh thậm chí là đại hội, thì bọn họ cũng chỉ là những tay đấm. Oắt con, cậu dựa vào bọn họ để đối phó Thương Minh không cảm thấy quá hoang đường sao?", bà lão cười nói, đôi mắt chứa đầy sự khinh bỉ và trêu chọc.
"Thương Minh quả nhiên ngọa hổ tàng long". Người đàn ông trước đó bước tới.
"Sao nào? Oắt con, cậu muốn nếm thử thủ đoạn của tôi à?", bà lão nheo mắt hỏi.
"Thử xem sao", người đàn ông đáp.
"Được, lâu lắm rồi không có ai dám đứng trước mặt thách thức tôi như cậu! Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu cơ hội! Nào, ra tay đi, để tôi xem cậu có bản lĩnh gì mà huênh hoang như vậy", bà lão nện cái gậy xuống đất, mỉm cười nói.
Người đàn ông cũng chính là Lâm Chính gật đầu, cũng không khách sáo mà lấy châm bạc ra đâm mấy cái vào người, sau đó giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.
Toàn bộ 33 giọt Lạc Linh Huyết được phát động.
Sau đó...
Vèol
Anh bỗng biến mất. "Hử?".
Bà lão sửng sốt.
Bà ta còn chưa kịp hoàn hồn, hai bàn tay đã chìa tới, chộp lấy hai vai bà ta, rồi dùng sức.
Rắc!
Xương bả vai của bà lão nứt vụn.
Rắc!
Cùng lúc đó, hai cước ảnh đá mạnh vào khoeo chân bà lão, xương chân cũng gãy.
Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.
Sau khi làm xong, Lâm Chính liền quay lại vị trí ban đầu.
Còn bà lão đã nằm bẹp dưới đất, không dậy nổi nữa.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ bất lực và giọng nói run rẩy sợ hãi.
Bạch Họa Thủy ngây ra, đầu óc cũng ngừng suy nghĩ.
Bà lão... đã bị chế ngự rồi?
Chỉ trong chớp mắt như vậy?
Sao có thể chứ?
Tuy bà ta không phải là đệ nhất cao thủ của Thương Minh, nhưng chắc chắn là người có thực
lực mạnh hơn đội trưởng Viêm Hận của đội phán quyết Thiên Khải không biết gấp bao nhiêu lần.
Phải biết rằng, 30 năm trước, bà lão đánh khắp thiên hạ không đối thủ, tung hoành cả giới võ đạo, không ai dám chọc vào. Cũng chính vì thực lực phi phàm trác tuyệt của bà ta, mà Thương Minh đã bỏ nguồn tài nguyên lớn để chiêu mộ.
Bao nhiêu năm nay, không biết bà lão đã giết bao nhiêu người muốn làm hại Bạch Họa Thủy.
Nhưng hôm nay... bà ta lại thua một cách thảm hại!
Còn chưa so được một chiêu với đối thủ.
Bạch Họa Thủy hít vào một hơi lạnh, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật trước mắt.
"Bà còn muốn đánh nữa không?", Lâm Chính ngồi xổm xuống, nhìn bà lão đang run rẩy, lên tiếng hỏi.
Bà ta mở to hai mắt, khóe môi mấp máy, không dám đáp lại.
Lâm Chính đứng dậy, nói với Bạch Họa Thủy ở bên kia: "Bạch minh chủ, còn bà thì sao?".