Chưởng môn của Tử Huyền Thiên! Chủ nhân chân chính của Tử Huyền Thiên!
Đó là tồn tại ở cấp bậc nào, Long Hâm hiểu rõ nhất!
Mặc dù ông ta là người của đại hội, hơn nữa cũng có địa vị nhất định trong đại hội, nhưng nếu đối mặt với bá chủ siêu cấp trấn giữ một phương này, ít nhiều cũng phải nể mặt người đó, hành lễ với người đó.
Cao thủ như vậy là nhân vật mà đại hội kính trọng nhất.
Thực lực của người đó càng không thể nghi ngời
Đối mặt với ông ta, e rằng Long Hâm không qua được mấy chiêu.
Bá chủ đáng sợ như vậy mà lại nói chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính?
Đùa gì chứ?
Long Hâm hơi chấn động, không suy nghĩ được gì.
Nếu vậy, mình có thể là đối thủ của thần y Lâm không?
“Thiên phó môn chủ, ông đừng nói lung tung! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa, cậu ta chỉ là một kẻ chơi đùa với kim may... sao cậu ta có thể là đối thủ của người đó... Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”, Long Hâm hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Ông Long, ông đang nghi ngờ nhân cách của tôi sao? Vô duyên vô cớ tôi gạt ông làm gì? Ngoài ra, cái gì mà kẻ chơi đùa với kim may? Thần y Lâm là một y võ rất mạnh, cậu ấy cũng là đối tượng trọng điểm mà Tử Huyền Thiên chiêu mộ, xin ông hãy tôn trọng, chú ý lời ông nói!”, Thiên Diệp hơi tức giận, hùng hồn quát.
Long Hâm ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính không muốn kéo Tử Huyền Thiên vào chuyện này, bèn lên tiếng: “Thiên phó chưởng môn, ông ra phòng khách nghỉ ngơi một lát, tối lại tôi sẽ nói Mã Hải dẫn ông đi dạo một vòng. Chỗ tôi có chút việc riêng cần xử lý, lát nữa sẽ tiếp đãi ông sau, ông thấy được không?”.
“Được, tôi không quấy rầy cậu nữa. Nhưng thần y Lâm, nếu cậu gặp phải rắc rối gì thì hấy nói với tôi, Tử Huyền Thiên chúng tôi đứng về phía cậu, dù người chọc giận cậu có là ail”.
Thiên Diệp nhìn Long Hâm thật lâu, sau đó quay người rời đi.
Long Hâm có vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Thiên Diệp đang làm gì vậy?
Nịnh nọt bợ đỡ sao?
Hơi quá rồi nhỉ?
Ông ta là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên!
Có cần phải thế không?
Chẳng lẽ thực lực của thần y Lâm thật sự trác tuyệt phi phàm, đến nỗi Thiên Diệp cũng phải cúi đầu trước cậu ta?
Nghĩ đến đó, tim Long Hâm đập mạnh dữ dội.
“Được rồi, ông Long, nên xử lý chuyện của chúng ta thôi! Ông có thể ra tay rồi, nếu tôi thua
dưới tay ông thì tùy ông xử lý”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đây là mày nói đấy nhé!”, Long Giang Phong quát, sau đó ra tay trước.
Bốp!
Hắn vừa mới bước ra, Long Hâm đã tát mạnh vào mặt Long Giang Phong.
Long Giang Phong xoay tại chỗ một vòng, đầu choáng váng, trên gò má in rõ dấu tay đỏ chót.
“Bố... bố đánh con làm gì?”, Long Giang Phong ấm ức tột cùng.
“Con im miệng cho bố!”, Long Hâm mắng chửi, sau đó vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, vừa rồi... vừa rồi đã xúc phạm cậu, mong cậu đừng trách tội, Long Hâm... xin lỗi cậu...”.
“Sao? Không ra tay nữa à?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Không dám... Không dám....
“Nếu đã không dám thì bảo con trai ông xin lỗi trước mặt mọi người đi, dùng danh nghĩa của đại hội”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện đó...".
Long Hâm do dự.
Ông ta có thể co cũng có thể dãn.
Để bảo vệ con trai, ông ta đồng ý cúi đầu, nhưng nếu kéo cả đại hội vào thì tính chất lại khác.
“Thần y Lâm, cậu bắt con trai tôi dập đầu thì không thành vấn đề. Đừng nói là dập đầu, dù có chặt hai chân nó, bắt nó quỳ trước mặt cậu cũng được. Nhưng nếu kéo đại hội vào chuyện này... thế thì không những sẽ mang đến rắc rối vô tận cho tôi, mà bên phía thần y Lâm cậu... lúc đó cũng rất khó xử..", Long Hâm khó xử nói.
“Tôi biết, tôi đang muốn các người khó xử. Ông phải hiểu lần này con trai ông đã động đến người của tôi, còn làm việc ác trên địa bàn của tôi. Tôi nói thế này vậy, tôi vốn định giết anh ta rồi! Nếu không phải đại hội sắp mở, tôi không muốn trở mặt với đại hội, hôm nay hai bố con ông đừng hòng ra khỏi Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Tên họ Lâm kia, anh nói cái gì?”, Long Giang Phong tức giận, còn định nói thêm gì đó.
“Im miệng!”.
Long Hâm giận dữ gào lên, sau đó quay người tát vào mặt Long Giang Phong.
Long Giang Phong ngã ngồi xuống đất, miệng lạo xạo một hồi nhổ ra hai chiếc răng, vô cùng chật vật.
“Bố...
“Thứ vô dụng! Im miệng cho tao! Mày còn dám bất kính với thần y Lâm, tao sẽ đẩy mày từ đây xuống!”, Long Hâm đỏ mắt, nghiêm nghị hét lên.
Long Giang Phong run rẩy cả người, đâu còn dám lên tiếng nữa.
Lần đầu tiên hắn thấy bố mình tức giận như vậy...
“Thần y Lâm, tôi biết con trai tôi làm chuyện khiến người người oán giận, khó mà tha thứ. Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này, cậu nghĩ thêm cách nào đó hòa giải đi. Chỉ cần không kéo đại hội vào chuyện này, cậu muốn tôi làm gì cũng được! Hay là... Long Hâm quỳ gối trước cậu!”, Long Hâm nói, sau đó quỳ hẳn xuống.
Lâm Chính nhíu mày, không ngăn cản, lại bực dọc lên tiếng: “Long Hâm! Ông quỳ thì có tác dụng gì?
“Thần y Lâm...
“Thôi được, niệm tình ông thương yêu con trai, tôi cũng không làm khó ông nữa”.
Lâm Chính lắc đầu, lấy một viên đan dược từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Cho con trai ông uống đi!”.
“Đây là?”. Long Hâm mừng rð, vô cùng kích động, vội vàng chộp lấy đan dược nhét cho Long Giang Phong.
Long Giang Phong vội vàng nuốt xuống, sau đó mới hỏi: “Đây là thuốc giải sao?”.
“Không phải, là một loại độc khác”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, hai bố con họ lập tức trợn tròn
Long Giang Phong sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất.
Độc này còn chưa giải xong lại uống một
loại độc khác?