Không lâu sau, nội bộ làng chài có một đám người hùng hổ chạy ra.
Những người đó cầm lao bắt cá và dao phay, ai nấy cực kỳ hung dữ, đáng sợ.
Lâm Chính liếc nhìn những người đó, phát hiện những ngư dân này đều có chút bản lĩnh. Trên tay bọn họ ai nấy đầy vết chai, không ít người nơi gang bàn tay và ngón tay trỏ có dấu vết mới.
Những dấu vết đó không giống như hình thành từ việc bắt cá hoặc làm việc nặng, mà giống như là do luyện võ.
Hình như gần đây những ngư dân đó đã được huấn luyện?
“Những người nằm dưới đất là ai làm bị thương?”.
Một gã đàn ông cao to cầm theo dao phay, hung hăng chỉ vào Lâm Chính, quát lớn.
Gã cao gần hai mét, mặt rộng, tròng mắt mở to, vẻ mặt và hành động cực kỳ hung hãn dọa người,trường năng lượng sung túc.
Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, chỉ lên tiếng đáp lại: “Là tôi làm bị thương”.
“Con mẹ mày muốn chết!”.
Gã gào lên, không hề do dự chém vào đầu Lâm Chính.
Keng! Tiếng động to rõ vang lên.
Chợt thấy con dao dày nặng của gã gấy làm hai, còn đầu Lâm Chính lại không hề hấn gì.
“Cái gì?”. Gã đàn ông sửng sốt.
Ngư dân xung quanh nhìn anh như nhìn thấy quỷ.
Đầu còn cứng hơn cả dao? Tên này là người sao?
Gã đàn ông hơi luống cuống.
Nhưng Lâm Chính không có tâm trạng khách sáo với bọn họ, tóm cổ gã đàn ông xách lên cao.
“Khốn nạn!”, gã đàn ông điên cuồng giãy giua, hai nắm đấm sắt bất chấp tất cả đấm lên người Lâm Chính.
Nắm đấm vung lên, phát ra những tiếng gió vù vù.
Nhưng dù gã có gắng sức thế nào cũng không động được vào Lâm Chính.
“Nghe đây! Tôi là thần y Lâm của Dương Hoal Tôi nghe nói người của tôi bị làng chài các người bắt giữ! Tôi mặc kệ làng chài các người có nhân vật lớn như thế nào, mau mau thả người ra cho tôi. Nếu không, hôm nay tôi sẽ không tha cho bất cứ ai trong làng chài!”.
Nói xong, Lâm Chính quăng gã đàn ông cao to đi.
Vèo!
Cơ thể gã bay vào trong làng chài giống như đạn pháo.
Rầm!
Gã đàn ông đâm xuyên bảy ngôi nhà, cuối cùng va vào một tảng đá lớn ở bên biển, phá nát tảng đá mới dừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những ngư dân kia đều sợ hãi, ai nấy trợn tròn mắt, đâu dám đối địch với Lâm Chính, định quay đầu chạy trốn.
Nhưng Lâm Chính không có ý định tha cho bọn họ, lao vọt tới, nhằm vào tay và chân của đám người đó.
Rắc!
Rác!
Rắc...
“ÁI",
“ÁP,
“Ui dai”.
Tiếng động ầm ï vang lên, có tiếng xương gãy, có tiếng la đau đớn thảm thiết, các loại âm thanh đan xen.
Không lâu sau, những ngư dân đó đều năm trên đất lăn lộn rên la, không đứng dậy nổi nữa.
“Mã Hải!", Lâm Chính lạnh lùng hét.
“Có”.
“Phái người bắt giữ những người đó lại, bọn họ không giao người, chúng ta cũng không giao. người!”, Lâm Chính nói.
“Được!".
Mã Hải gật đầu, phất tay với phía sau, một nhóm tay chân của Từ Thiên chạy đến, trói gô đám
người đó.
“Kẻ nào dám đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của tôi?”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững mà trầm ấm vang lên từ bên trong làng chài.
Mã Hải, Tống Kinh không khỏi rùng mình, khắp người dâng lên cảm giác lạnh lo kỳ lạ.
Lâm Chính cũng trở nên nghiêm túc hơn. Giọng nói đó mang theo một sức mạnh kỳ diệu ảnh hưởng đến thần kinh con người, trong làng chài đúng là có caothur ẩn giấu.
Soạt...
Lúc này, trong làng chài vang lên tiếng xé gió, một người nhảy vọt lên cao, giống như chim ưng sải cánh bay tới.
Mọi người ngước mắt nhìn, kêu lên kinh ngạc. Tư thế đó chẳng khác nào thiên nhân! Lâm Chính ngước mắt lên.
Đó là một người đàn ông ăn mặc rách rưới lôi thôi.
Người đàn ông đó để râu quai nón, tóc dài tới lưng, nhìn có vẻ lâu rồi không sửa soạn vẻ ngoài, trên người toàn mùi rượu, trên râu còn vương mẩu vụn thức ăn.
Đợi đến khi đáp xuống đất, cơ thể người đó đứng không vững, giống như đã uống hơi nhiều.
Lâm Chính quan sát kỹ càng, phát hiện người đó không phải người của làng chài.
Anh không ngửi được chút mùi máu tanh của cá, hơn nữa hai tay người này cũng không thấy có bất cứ vết chai nào do lưới đánh cá.
“Cậu là ai? Vì sao lại đến làm phiền tôi?”, người đó mất kiên nhãn quát lên với Lâm Chính: “Mau cút đi cho tôi, nếu không tôi xé xác cậu ra!”.
“Người của tôi đâu? Thả bọn họ ra!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Người của cậu? Người gì của cậu? Sao tôi biết được?”, người đó hừ một tiếng.
“Anh không biết?”.
Lâm Chính cũng hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng em ra dùng lời nói chuyện là không được rồi
nói nhỉ?”.
“Tôi đề nghị cậu dùng nắm đấm nói chuyện! Bởi vì con người tôi chỉ biết cái đó, không biết miệng lưỡi!", người đó bật cười, giơ nắm đấm lên, nói.
“Được!".
Lâm Chính không khách sáo, tràn ngập lửa giận đấm về phía người kia.
Người đó cũng không yếu thế, vung cánh tay lên, quyền phong ập tới.
Rầm!
Hai quyền đối chọi.
Người đó không hề động đậy.
Nhìn lại Lâm Chính đã bay ra xa hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất thì không ngừng lùi ra sau, suýt chút nữa không đứng vững.
“Cái gì?", mọi người sửng sốt.
Chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng... lại không phải là đối
thủ của người đó?