Đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì không thôi mài!
“Thần y Lâm, cậu... cậu có ý gì?”, Chiêm Nhất Đao cũng sửng sốt, hỏi.
Lâm Chính cười nói: “Mọi người không cần lo, tôi không định giao đầu mình cho Trương Sóc thật đâu, chỉ là làm đầu giả mà thôi”.
“Giả?”. Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Thần y Lâm, chuyện này e là không được. Mặc dù Long Giang Phong là kẻ ăn chơi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta nhất định sẽ kiểm tra. Nếu là đầu giả, cậu ta ắt có thể nhìn ra, thuật dịch dung bình thường hoàn toàn vô dụng”, Chiêm Nhất Đao nói.
“Thế nên, đương nhiên tôi sẽ không dùng thuật dịch dung bình thường, mọi người đợi ở đây”.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Khoảng một tiếng sau, anh cầm theo một cái đầu đầm đìa máu đi vào phòng, đặt đầu trước mặt Trương Sóc.
Trương Sóc sửng sốt, mở đầu ra nhìn xem, lập tức giật mình.
Trong đó đúng là đầu của Lâm Chính!
“Đây là?”, Chiêm Nhất Đao mở to mắt, khó tin nhìn cái đầu người đó, sau đó lại nhìn Lâm Chính, không thể tin nổi: “Thần y Lâm còn trẻ tuổi mà cả thủ đoạn thế này cũng làm được, siêu phàm... siêu phàm!”.
“Quá khen!”, Lâm Chính cười nhẹ: “Trương Sóc, anh cầm lấy đầu này về phục mệnh đi!”.
“Được... Được”, Trương Sóc nuốt nước bọt, sau đó lại hỏi: “Giao đầu này cho Long Giang Phong là được rồi sao? Những cái khác... không cần tôi làm nữa?”.
“Ừ, những cái khác không cần anh làm, anh giao nó cho anh ta là được, còn lại tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói.
“Được, không thành vấn đề... Vậy giờ tôi sẽ quay về .
“Được!".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Tân Bách Tùng: “Bách Tùng, hai ngày nữa hãy đóng cửa học viện, chuyển hết bệnh nhân điều trị ở đây sang bệnh viện thành phố, tạm thời không nhận thêm bệnh nhân, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm”.
“Vâng thưa thầy”, Tân Bách Tùng nhanh chóng đi sắp xếp.
“Nhất Đao, để tôi điều trị cho ông. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành, Giang Thành phải dựa vào
ông giúp tôi trấn giữ rồi”, Lâm Chính nói.
Chiêm Nhất Đao hít sâu một hơi, mơ hồ hiểu được gì đó, nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng nữa.
Chiều tối hôm đó, Lâm Chính nhận được điện thoại của Lạc Thiên.
Cô ấy đã ổn hơn nhiều, chuẩn bị về nhà họ Lạc, nhưng trước khi về muốn ăn cơm cùng Lâm Chính.
Lâm Chính vui vẻ đến đó.
“Chúng ta đi ăn món gì?”.
Trong xe Ferrari đang chạy băng băng, Lâm Chính cầm vô lăng, thuận miệng hỏi.
“Anh có nghe tới Bỉ Dực Lâu chưa?”, Lạc Thiên im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng.
“Bỉ Dực Lâu? Chưa từng nghe qua”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh đấy, suốt ngày bận rộn tới lui, không quan tâm tới chuyện xung quanh gì cả”.
“Xin lỗi, gần đây có quá nhiều chuyện. Như Thi còn phải dùng thuốc, bên này lại nhận vài bệnh nhân, thực sự không có thời gian”, Lâm Chính nói đầy chua chát.
“Biết anh là người bận rộn rồi, cho nên lần này không phải tôi dẫn anh đi xem hay sao. Đó là nhà hàng mới mở ở Giang Thành, rất đặc biệt, là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh, đến đó ăn còn phải đặt chỗ trước!".
“Ồ? Giang Thành còn có nơi như vậy à?”. “Còn không phải sao? Nghe nói thức ăn ở đó rất ngon, vừa khéo tuần trước tôi đã đặt bàn, chúng
ta đến Bỉ Dực Lâu ăn đi”, Lạc Thiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô ấy.
Hóa ra cô gái này đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi? “Được! Chúng ta đi!”.
Lâm Chính nhấn ga, tiếng động cơ Ferrari vang vọng khắp con phố.
Không ít người đi đường dựng ngón giữa, khinh bỉ hoặc mắng chửi.
Đợi đến được Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới biết Lạc Thiên không hề khoa trương chút nào.
Bỉ Dực Lâu nằm ở bên đường chính của quảng trường thành phố, đó là một tòa kiến trúc cao như tháp.
Trên nóc tòa nhà có một bức tượng hình chim liền cánh, phong cách trang trí cực kỳ cổ xưa.
Những chiếc xe xa hoa các kiểu dáng đỗ trước cổng lớn của Bỉ Dực Lâu, nam thanh nữ tú tụ tập trước cửa chờ đợi.
Hiện trường đông người, cực kỳ huyên náo.
Nghe nói là đợi gọi số.
Chỉ khi nào được gọi đến số mới có thể vào dùng bữa, nhưng số thứ tự cũng phải đặt trước, ở hiện trường không lấy được số.
Nhiều người nổi tiếng trên mạng tụ tập trước cổng, mở livestream.
“Mọi người, đây chính là Bỉ Dực Lâu trong truyền thuyết! Nơi check-in hàng đầu của người ảnh hưởng trên mạng xã hội ở Giang Thành! Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người vào đó dạo một vòng".
“Dùng bữa ở tầng cao nhất của Bỉ Dực Lâu nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào? Nào, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết!”.
“Đến Bỉ Dực Lâu rồi, mọi người có thể xem cách bài trí này, bầu không khí, khí chất này, chậc chậc, khi mọi người xem live nhớ tặng sao nhai”.
Trước nhà hàng kiểu người gì cũng có, Lạc Thiên tràn đầy hứng thú.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, chuẩn bị ngụy trang dung mạo, tránh gây náo động, nhưng Lạc
Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại.
Lâm Chính sửng sốt.
Lạc Thiên lấy một chiếc mũ trong túi xách ra, đội lên đầu Lâm Chính.
“Lâm Chính, hôm nay anh hãy dùng dáng vẻ vốn có của anh dùng bữa với tôi đi!”, Lạc Thiên
nhẹ nhàng nói.