TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2042 “ĐÚNG LÀ BỌN HỌ”.

Lạc Thiên cứ tưởng mình nghe lầm, vội hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ? Số thứ tự của tôi đặt từ một tuần trước, tất cả trình tự đang năm trong điện thoại của tôi. Cô đối chiếu lại xem, sao lại sai được?”.

“Xin lỗi cô, màn hình hiển thị số của cô đã mất hiệu lực, chúng tôi cũng không còn cách nào khác”, nhân viên phục vụ bất lực nói.

“Đang yên đang lành sao lại mất hiệu lực? Tôi cần một lời giải thích”, Lạc Thiên không cam tâm.

“Trên màn hình hiển thị lý do số bàn của cô mất hiệu lực là vì cô đã bỏ lỡ thời gian vào dùng bữa”, nhân viên phục vụ nói.

“Lỡ thời gian? Không đúng! Số thứ tự của tôi hiển thị là năm giờ rưỡi chiều đến dùng bữa Bây giờ mới năm giờ ba mươi ba, sao lại bỏ lỡ thời gian? Không phải các người có quy tắc trong vòng mười phút trong thời gian quy định đều có hiệu lực sao? Vì sao chỉ mới qua ba phút số thứ tự của tôi đã mất hiệu lực rồi?”, Lạc Thiên tức giận: “Hôm nay các người phải có lời giải thích hợp lý cho tôi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.

“Tiểu Thiên, hay là thôi đi, chúng ta đổi nơi khác ăn”, Lâm Chính nhíu mày, tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng không muốn dây dưa.

Ra ngoài ăn cơm vốn dĩ phải vui vẻ kia mà. Nhưng Lạc Thiên lại không chịu từ bỏ.

“Lâm Chính, tôi vất vả lắm mới có được số thứ tự, bọn họ lại cưỡng chế báo mất hiệu lực, tôi không cam tâm! Cho dù không ăn ở đây, ít nhất tôi cũng phải có được lời giải thích!”, Lạc Thiên nghiêm túc. nói: “Làm phiền cô đi mời quản lý ra đây! Tôi phải gặp được quản lý của các cô”.

“Xin lỗi cô, quản lý của chúng tôi rất bận. Nếu cô có ý kiến hoặc kiến nghị gì với Bỉ Dực Lâu thì có thể soạn tin gửi đến hộp thư của Bỉ Dực Lâu chúng tôi, chúng tôi sẽ kịp thời xử lý cho cô”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

“Các người..”, Lạc Thiên tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ muốn hất bàn ngay tại chỗ.

Nhưng tu dưỡng bao nhiêu năm nay không cho phép cô ấy làm vậy.

“Thôi bỏ đi Tiểu Thiên, chúng ta không đến đây ăn là được, đổi chỗ khác, trên đường này có không ít nhà hàng ngon, chúng ta có thể từ từ chọn”, Lâm Chính an ủi.

“Được thôi...”, Lạc Thiên đè nén lửa giận, chỉ đành hậm hực định rời đi.

Nhưng khi hai người vừa định đi, Lưu Thiên Đường đột nhiên dẫn đám người đi về phía này.

“Cậu Lưu, mời cậu đi bên này, chỗ ngồi của cậu đã được sắp xếp ở bàn số 1892. Cậu cứ dẫn người của cậu qua đó trước, chúng tôi sẽ sắp xếp món ăn quy cách cao nhất của chúng tôi cho các cậu!”, quản lý Ngô nhiệt tình chào đón.

Lạc Thiên tình cờ nghe được câu nói đó thì sửng sốt, chẳng mấy chốc cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.

“1892? Đó không phải bàn chúng ta sao?”, Lạc Thiên lập tức ngăn quản lý Ngô lại, phãn nộ quát: “Vì sao bàn của tôi lại được sắp xếp cho anh ta? Anh là người của nhà hàng đúng không? Cho tôi một lời giải thích".

“ồ?,

Quản lý Ngô nhíu mày, nhìn chăm chăm Lạc Thiên, cực kỳ không vui: “Cô làm gì vậy? Cái gì mà bàn của cô? Bàn ở đây đều là bàn của nhà hàng, phiền cô đừng có quấy phá vô cớ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Khốn nạn!”, Lạc Thiên tức giận.

Ngược lại Lưu Thiên Đường mỉm cười tiến lên: “Cô đừng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe. Thế này vậy, vẫn là câu nói đó, nếu cô thật sự muốn đến Bỉ Dực Lâu ăn thử thì cứ đi theo tôi. Quản lý Ngô cũng xem như bạn tôi, tôi dẫn thêm một người nữa vào chắc là không thành vấn đề. À, đương nhiên người bạn bên cạnh cô có lẽ là không dẫn theo được, nếu không thì ngồi không hết”.

“Anh..”, Lạc Thiên tức đến mức phổi sắp nổ tung.

Xem như cô ấy đã hiểu ra, hóa ra chỗ ngồi của mình đã bị người của nhà hàng xếp cho Lưu Thiên Đường.

Dù sao đây cũng là người có ảnh hưởng lớn, nếu Lưu Thiên Đường có thể mở livestream ở Bỉ Dực Lâu, độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu sẽ nâng cao.

“Sao? Cô đồng ý không? Nếu cô đồng ý thì chúng ta đi luôn, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt, nói.

“Bỏ lỡ thì bỏ lỡ! Cùng lắm tôi không đến đây ăn nữa! Lâm Chính! Chúng ta đi!”.

Lạc Thiên tức đến run người, nhưng cô ấy biết mình không làm gì được đám người đó, chỉ đành kéo Lâm Chính rời đi.

Người xung quanh đều chỉ trỏ, nghị luận xôn xao.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Anh không biết à? Số thứ tự của hai người đó bị quản lý Ngô tặng cho Lưu Thiên Đường!".

“Ha ha, mặt mũi của Lưu Thiên Đường cũng lớn thật, quản lý của Bỉ Dực Lâu đích thân đến đón, chậc chậc...”.

“Hai người đó cũng xem như xui xẻo, xếp hàng lâu như vậy kết quả không được ăn, lại bị Lưu Thiên Đường thọc gậy bánh xe”.

“Chuyện này không thể trách Lưu Thiên Đường”.

“Ê? Hai người đó không phải là người vừa được trợ lý của Lưu Thiên Đường bỏ tiền mua số đấy sao.

“Đúng là bọn họ ”.

“Cười chết tôi rồi, lúc trước thái độ của hai người đó cứng răn lắm, mãi không chịu bán số cho trợ lý Lưu Thiên Đường. Bây giờ hay rồi, số của bọn họ bị quản lý Ngô tặng đi, kết quả không ăn được, tiền cũng không kiếm được, ha ha...”.

“Chỉ hai chữ, đáng đời!”. Không ít người hả hê, giễu cợt châm chọc.

Lạc Thiên nghe mà cảm thấy rối rắm, tức giận và chua chát tràn ngập trong lòng.

Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên dừng bước.

“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò. nhìn anh.

“Tiểu Thiên, cô thật sự muốn ăn ở đây sao? Muốn thì tôi dẫn cô lên”, Lâm Chính hỏi.

“Lúc trước rất mong chờ, nhưng bây giờ hết hứng thú rồi”, Lạc Thiên nhún vai.

“Vậy được, nếu cô đã không còn hứng thú... vậy thì nơi này cũng không còn cần thiết phải tồn tại nữa”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

“Mau dẫn người đến Bỉ Dực Lâu, dỡ bỏ nơi này cho tôi!".

Đọc truyện chữ Full