TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2045 AI NẤY KÊU CA PHÀN NÀN.

Lưu Thiên Đường là một người nổi tiếng trên mạng xã hội với mấy chục triệu người theo dõi.

Hơn nữa người hâm mộ của anh ta khác với những người nổi tiếng khác. Người hâm mộ của những người khác có chín phần là cương thi, còn của anh ta có ít nhất bốn phần là người sống, hoạt động cực kỳ sôi nổi. Nền tảng vô duyên vô cớ đóng phòng livestream của anh ta, tổn thất gây ra sẽ cực kỳ lớn.

Hơn nữa... đây không chỉ là tổn thất đối với Lưu Thiên Đường, mà bản thân nền tảng cũng gặp ảnh hưởng cực lớn.

Nhất thời, đoàn đội của Lưu Thiên Đường đều hoảng lên.

"Cứ bình tĩnh, có khả năng chỉ là điều chỉnh tạm thời! Để tôi gọi điện thoại hỏi xem saol!".

Lưu Thiên Đường cố ra vẻ trấn tĩnh, lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại nối thông. "Có chuyện gì thế giám đốc Tạ? Tại sao phòng livestream của tôi lại bị chặn?", Lưu Thiên Đường cố nặn ra nụ cười hỏi.

"Tại sao à? Chẳng phải cậu cũng biết nguyên nhân sao?".

"Giám đốc Tạ, tôi... tôi không hiểu ý của ông lắm...

"Hừ, vẫn chưa hiểu sao? Vậy để tôi nói cho cậu biết, cậu đã đắc tội với người không nên đắc tội!".

"Ý ông là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sao? Không đúng, bọn họ chỉ là một công ty bán thuốc, liên quan gì đến những người làm truyền thông như chúng ta chứ?", Lưu Thiên Đường tỏ vẻ khó tin.

"Bán thuốc? Cậu nghĩ Chủ tịch Lâm là ai chứ? Thế lực của cậu ấy to lắm đấy! Tôi nói cho cậu biết, ngay vừa rồi đã có người hạ lệnh phong sát toàn mạng, cậu đã bị phong sát trên tất cả các nền tảng! Tự cầu phúc cho mình đi!", nói xong, giám đốc Tạ liền tắt luôn điện thoại.

"Giám đốc Tạ! Giám đốc Tại". Lưu Thiên Đường cuống quýt gọi. Nhưng... hoàn toàn vô ích.

Anh ta bất lực buông thõng điện thoại xuống, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Phong sát trên tất cả các nền tảng? Sao lại như vậy được?

Lưu Thiên Đường không thể chấp nhận được điều này.

Nhưng sự thật rành rành ra đó.

Sau khi phòng livestream của Lưu Thiên Đường bị chặn, sự việc bắt đầu lan truyền trên mạng, Lưu Thiên Đường nhận được mấy cuộc gọi liên tiếp.

Khi nghe thấy những lời chất vấn và chỉ trích trong điện thoại, cuối cùng anh ta cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề...

Lần này anh ta chơi ngu thật rồi.

"Chủ tịch Lâm! Tôi xin lỗi! Tôi... tôi biết sai rồi! Xin anh hãy tha cho tôi! Đừng phong sát tôi!", Lưu Thiên Đường vội khóc lóc van nài.

Nhưng Lâm Chính làm ngơ.

Lưu Thiên Đường vội vàng quỳ xuống, định lê tới

ôm chân Lâm Chính, nhưng bị Mã Hải bảo người kéo ra.

"Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!". Lưu Thiên Đường gào thét giãy giụa.

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này đều ngây ra.

Lưu Thiên Đường vừa rồi còn phong quang vô hạn, bây giờ đã bị người ta kéo ra xềnh xệch như một con chó.

Thế giới này đúng là điên thật rồi.

Không ít người nổi tiếng trên mạng có chút do dự, cũng không biết có nên tiếp tục quay cảnh này hay không, người đi đường cũng không dám bàn tán.

Lâm Chính mặc kệ Lưu Thiên Đường, nhìn về phía quản lý Ngô.

Lúc này, vẻ mặt của quản lý Ngô vô cùng khó coi, cả người run lên cầm cập.

"Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, Bỉ Dực Lâu vô cùng vinh hạnh! Ha ha ha, Chủ tịch Lâm! Chào cậu, chào cậu, tôi là ông chủ của Bỉ Dực Lâu! Mời cậu vào, hôm nay tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật chu đáo!", một người đàn ông đầu trọc bụng phệ cười ha hả bước tới, nhiệt tình chìa tay tay với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ ông ta, chỉ nhìn Bỉ Dực Lâu, hỏi: "Đội thi công đã đến chưa?".

"Đến rồi, đang chờ ở góc đường", Mã Hải đáp.

"Tốt, lập tức phái người giải tán xung quanh rồi dỡ nó đi!".

"Được".

Mã Hải lập tức chỉ huy mọi người làm việc.

Mọi người ùa vào Bỉ Dực Lâu.

Hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông trọc đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái: "Chủ tịch Lâm, cậu... cậu làm gì vậy?".

"Không có gì, tôi có một tấm séc trống đây, ông điền vào đi! Bỉ Dực Lâu này trị giá bao nhiêu tiền thì ông viết bấy nhiêu, rõ chưa?", Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một tập séc, xé một tờ đưa cho ông ta.

Ông chủ giật nảy mình, vội nặn ra nụ cười nói: "Chủ tịch Lâm, tôi... tôi không định bán Bỉ Dực Lâu...”

"Không định bán? Được rồi, nếu vậy thì ngày mai ông hãy đến Phòng tài vụ của Dương Hoa".

"Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao?".

"Bởi vì hôm nay tôi muốn dỡ bỏ chỗ này của ông, thiệt hại bao nhiêu, ngày mai ông cứ đến thẳng Dương Hoa lấy tiền bồi thường! Tôi đền cho ông gấp đôi!".

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Ông chủ nghe thấy thế liền kinh hãi biến sắc, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

"Quản lý Ngô, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?", ông ta biết ngay là quản lý gây họa, lập tức trừng mắt hỏi.

Quản lý Ngô vô cùng ấm ức, chỉ có thể cắn răng kể lại đầu đuôi sự việc.

Ông chủ tức đến mức lập tức xông tới đấm đá túi bụi.

Quản lý Ngô mặt mũi sưng húp.

"Ông chủ, tôi cũng không muốn vậy mà, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Chẳng phải Chủ tịch Lâm đã nói là sẽ đền tiền cho ông sao?", quản lý Ngô kêu oai oái.

"Đền cái đầu cậu ấy! Cậu dám đến Dương Hoa lấy tiền sao? Cậu muốn ngày mai thấy xác tôi phơi ở đường phố Giang Thành à? Con chó này! Đắc tội với Chủ tịch Lâm thì chúng ta khỏi cần ở Giang Thành nữa! Mẹ kiếp!", ông chủ Bỉ Dực Lâu tức giận đá thật mạnh.

Quản lý Ngô chỉ có thể ôm đầu chịu trận.

Chẳng mấy chốc, một đám khách khứa đi xuống cửa chính Bỉ Dực Lâu.

Ai nấy kêu ca phàn nàn.

Nhưng nhìn thấy từng chiếc xe thi công lái tới, ai nấy đều im bặt.

Mọi người trợn tròn mắt nhìn Bỉ Dực Lâu huy hoàng bị dỡ

từng chút một.

Đọc truyện chữ Full