Dưới lớp da thịt là một chiếc đầu làm bằng xương heo và mảnh vụn đắp thành.
Nó giống như tượng điêu khắc, được người ta dùng đồ vật dán vào nhau, sau đó dùng dụng cụ sắc bén mài giữa, cho nên đường nét không khác gì thần y Lâm.
Nhưng hai người vẫn nhìn ra được, đây rõ ràng là thứ được gia công từ đầu heo!
Nếu cộng thêm lớp da, nhìn từ bên ngoài, không ai tin được đây là đầu người được làm bằng đầu heo...
“Sao lại như vậy? Sao nó lại là... giả?”.
Long Giang Phong mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
“Anh Long, anh chưa từng thấy thủ đoạn này cũng bình thường, vì đây là thủ đoạn chỉ có gia tộc chúng tôi mới có, người bình thường không nhìn ra được”, người đàn ông đó nói.
“Nếu như vậy vì sao Chủ tịch Lâm lại biết thủ đoạn của gia tộc anh?”, Long Giang Phong lập tức hỏi.
“Vì thần y Lâm hèn hạ kia từng vào khu mộ của gia tộc tôi, trộm vật tổ truyền của gia tộc chúng tôi, lén học không ít thủ đoạn của gia tộc chúng tôi”, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
“Cho nên anh mới hi vọng tôi giết anh ta?”, Long Giang Phong hỏi.
“Không sai! Anh giết được thần y Lâm, gia tộc chúng tôi sẽ cho anh thần đan giải được vạn độc!”.
“Gia tộc các anh... thật sự có thuốc giải cho loại độc trên người tôi?”.
“Ha ha ha, gia tộc chúng tôi có cả bảo bối mà thần y Lâm không tiếc đi trộm, sao lại không có đan dược giải chất độc trên người anh? Anh chỉ cần mang đầu của anh ta về đây, tôi sẽ tặng thuốc giải cho anh!", người đàn ông cười lớn.
“Nhưng lần này đã thất bại... Đợi đã! Nếu đầu này là giả... phải chăng Trương Sóc kia cũng biết?”, Long Giang Phong đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt khó coi.
“Tôi đoán chắc hẳn là anh ta cũng biết, mang theo đầu giả này đến lừa gạt anh... Anh Long, chỉ sợ người tên Trương Sóc đó đã bị thần y Lâm mua chuộc, thần y Lâm đã biết hết mọi chuyện”, người đàn ông cười nói.
“Vậy... Vậy phải làm sao?”, Long Giang Phong hơi hoảng hốt: “Phải chăng thần y Lâm sẽ tìm tôi trả thù...”.
“Sao có thể? Anh Long, nơi này là đại hội, thần y Lâm đó có gan lớn đến mức dám đến núi Long Ngâm sao? Nếu vậy thì không phải càng tốt? Anh có thể danh chính ngôn thuận giết anh ta!”, người đàn ông cười lớn.
“Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa nói bố tôi biết... Người anh em, hay là thế này, thời gian còn lại của tôi không nhiều, anh đưa thuốc giải cho tôi trước, tôi uống xong rồi giúp các anh từ từ đối phó thần y Lâm, thế nào?”, Long Giang Phong nói.
“E là không được!”, người đàn ông lắc đầu. “Không được thương lượng?”. “Gia tộc sẽ không cho phép”.
“Anh... Khốn kiếp! Nếu tôi có mệnh hệ nào, gia tộc các anh cũng không thoát khỏi liên can!”, Long Giang Phong phẫn nộ.
“Chúng tôi sẽ thẳng thắn với đại hội và bố anh, chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà chúng tôi nên gánh chịu. Nhưng anh Long, đường là tự anh chọn, không trách ai được, cũng không phải chúng tôi ép buộc anh chọc giận thần y Lâm”, người đàn ông đó nhún vai nói.
Long Giang Phong tức đến mức không biết nên nói thế nào mới phải.
Người đàn ông cười nhạt, quay người định rời đi.
“Anh Long, anh vẫn nên chuẩn bị hành động tiếp theo đối với thần y Lâm đi, nếu có tiến triển gì thì liên lạc với tôi, tôi tạm biệt trước!".
Hẳn nói xong thì rời khỏi rừng trúc.
Long Giang Phong tức đến mức nghiến răng nghiến đến sắp nát, nhìn chằm chằm người đó.
Nhưng khi người đó vừa rời khỏi rừng trúc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tóm lấy người đàn ông đó, ném đến chỗ Long Giang Phong.
Rầm!
Cơ thể người đàn ông đập mạnh xuống đất, suýt nữa ngất đi.
“Cái gì?”.
Long Giang Phong cũng sơ giật mình.
Vội vàng ngước mắt lên mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi đến.
Bóng người đó rất tuấn tú, đôi mắt sâu sắc, mày kiếm, giống như thiên thần.
“Thần... Thần y Lâm?". Long Giang Phong sợ đến mức răng đánh lập
cập, hai chân run rẩy điên cuồng, không đứng vững được nữa.
“Long Giang Phong, không phải tôi đã cho anh cơ hội rồi sao? Sao anh còn không biết trân trọng,
lại chọc giận tôi? Anh thật sự muốn chết hay sao?”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn hắn.
“Thần y Lâm, tôi... tôi... tôi...”, Long Giang Phong nói “tôi” một lúc lâu cũng không nói được gì thêm.
Lâm Chính không quan tâm anh ta, nhìn người đàn ông đang dâng trào khí huyết ở dưới đất.
“Anh là người nhà họ Lâm đúng không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm... sao anh lại xuất hiện ở đây?”, người đàn ông hoàn hồn lại, nghiến răng tức giận nói: “Xem ra anh đi theo Trương Sóc đến đây đúng không? Anh luôn ở trong bóng tối theo dõi chúng tôi?".
“Đúng”, Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc các người phát hiện quá muộn!".
“Hừ, lần này tôi nhận thua! Thần y Lâm, muốn chém muốn giết thì cứ việc!”, người đàn ông tức giận nói.
“Không vội! Tôi sẽ không giết anh! Tôi nghĩ trong đầu anh chắc chắn chứa rất nhiều thứ mà tôi
thấy hứng thú”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.
“Thần y Lâm, anh... anh gọi điện cho ai vậy?”, Long Giang Phong run rẩy hỏi.
“Bố anh”.