Biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh.
Lâm Côn Luân dẫn mấy người Lâm Lâm, Lâm Thích sải bước đi vào trong Anh Các - một trong ba đại các của nhà họ Lâm.
Két!
Cánh cửa mở ra, bên trong có mấy nam nữ mặc đồ đen đang uống trà đều ngẩng đầu nhìn lại.
“Là Tê các chủ à? Có việc gì gấp không?”, người đàn ông ngồi trên cùng đặt tách trà xuống, từ tốn hỏi.
“Lâm Phi Anh, có phải ông đã phái người đi gây chia rẽ quan hệ của đại hội, Thương Minh và thần y Lâm, muốn mượn tay đại hội và Thương Minh để giết thần y Lâm không?”, Lâm Côn Luân lạnh lùng hỏi.
“Tê các chủ, tin tức của ông không nhanh nhạy gì cả, lâu thế mới biết à?”, Lâm Phi Anh - các chủ Anh Các lại cầm tách trà lên, uống một ngụm.
“Ông... Lâm Phi Anh! Ông có biết mình đang làm gì không? Ông thế mà lại dám kéo người của đại hội và Thương Minh xuống nước. Ông không sợ gây phản cảm với đại hội và Thương Minh, chọc giận họ sao?”, Lâm Côn Luân giận dữ hét lên.
“Lâm Gôn Luân, Tê Các của các ông không đối phó được với một thần y Lâm khiến khu vực cấm của nhà họ Lâm thất thủ, bị người này giãm đạp. Đúng là một sự sỉ nhục! Người đời đều cười nhạo, 'Tề Các của ông đã phạm sai lầm làm mất mặt mọi người, bây giờ Lâm Phi Anh tôi lấy lại sĩ diện cho các ông, ông không cảm ơn mà ngược lại còn đến đây la ó um sùm, ông không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Phi Anh không cảm xúc nói.
“Lâm Phi Anh, cho dù là thần y Lâm hay đại hội, ông nghĩ đều là người tầm thường sao? Ông cho. rằng muốn đối phó là có thể đối phó được ư? Tôi nói cho ông biết, không đơn giản như vậy đâu, thần y Lâm rất gian xảo, nếu cậu ta phát hiện ra chuyện chúng ta gây chia rễ cậu ta và Thương Minh, chắc chắn sẽ trút giận lên chúng ta”.
“Trút giận thì trút giận, Lâm Côn Lôn, chẳng lẽ ông nghĩ nhà họ Lâm chúng ta sợ cậu ta sao?”, Lâm Phi Anh mở mắt ra, dưới đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt: “Cậu ta họ Lâm, chúng ta cũng họ Lâm, tại sao chúng ta không thể động vào cậu ta chứ?”
“Ông...
“Lâm Côn Luân, nếu ông sợ thì về Tê Các của ông, ngoan ngoãn đợi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Ngoài ra, tôi phải nói cho ông biết hành động lần này được bên trên ủng hộ, không phải một mình tôi quyết định, ông chạy đến đây oán trách tôi? Tại sao ông không nói với bên trên đi?”
“Gì cơ? Bên trên cũng đồng ý hả?”, vẻ mặt Lâm Côn Luân cứng đờ.
“Nếu không thì sao? Đại hội sắp diễn ra rồi. Chúng ta và Dương Hoa ở Giang Thành có nhiều xung đột, cũng đã trở mặt với nhau, nếu không loại bỏ thần y Lâm trước khi đại hội diễn ra, đợi đến khi cậu ta đến đại hội chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù số một của nhà họ Lâm. Thế nên để đại hội diễn ra một cách thuận lợi, bên trên đã đồng ý với một loạt kế hoạch trấn áp thần y Lâm lần này của tôi”, Lâm Phi Anh nói.
Lâm Côn Luân nhíu chặt mày, vẻ mặt không được tự nhiên.
Chuyện quan trọng như vậy mà chẳng nghe. người bên trên nói với ông ta.
Xem ra chuyện trước đó đã khiến bên trên thất vọng về ông ta rồi.
“Tê các chủ, ông còn vấn đề gì không? Nếu không còn gì nữa thì mời đi cho, đừng làm phiền bọn tôi uống trà”, Lâm Phi Anh nhấp một hớp trà lạnh nhạt nói.
Mọi người vô cùng tức giận, thế nhưng lại không thể làm gì với Lâm Phi Anh.
“Nếu các vị đã muốn tiếp tục thưởng thức trà thì được thôi, tôi không làm phiền nữa, nhưng Lâm Phi Anh, có một câu tôi muốn tặng cho ông”.
“Mời nói”, Lâm Phi Anh nói.
“Đừng vui mừng quá sớm, người ở Giang Thành đó không đơn giản như ông nghĩ đâu”, Lâm Côn Luân hừ một tiếng nói, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Phi Anh híp mắt nhìn theo, không nói gì.
Những người ở Anh Các bật cười, có người cười cợt, có người măng nhiếc, ai nấy cũng tỏ ra khinh thường.
“Đám vô dụng ở Tê Các thật mất mặt, cứ nghĩ ai cũng vô dụng giống họ. Chỉ một thần y Lâm thôi mà nghĩ chúng ta không thể giải quyết được sao?”
“E là họ không biết, bây giờ thần y Lâm không chừng đã chết rồi”.
“Loại bỏ được thần y Lâm, các chủ chúng ta đã cứu gia tộc thoát khỏi tai họa lớn, địa vị của Anh Các trong gia tộc cũng sẽ tăng lên. Đến lúc đó, xem tên Lâm Côn Luân này còn dám đến trước mặt Anh Các chúng ta kêu gào nữa không”.
“E là đến lúc đó ông ta phải đến tìm các chủ của chúng ta nịnh nọt các kiểu”.
“Ha ha ha...” Mọi người bật cười thành tiếng.
Lâm Phi Anh cũng nhếch môi cười, trong mắt đầy vẻ bình tĩnh và tự tin.
Thật ra ông ta cũng đã chuẩn bị hai phương án, Thương Minh và đại hội đều phái người đi.
Ông ta tin chắc dù một kế hoạch không thành thì vẫn còn một kế hoạch nữa.
Dù không thể giết chết thần y Lâm thì lần này cũng phải khiến thần y Lâm sứt đầu mẻ trán, lo lắng không yên.
Nhưng ngay lúc này...
Điện thoại bỗng rung lên.
Lâm Phi Anh lấy điện thoại ra nhìn số hiển thị trên màn hình, lập tức giơ tay lên.
Lầu các huyên náo trở nên yên tĩnh.
Sau đó Lâm Phi Anh mới nhấn nút nghe máy: “Chuyện xử lý thế nào rồi? Người của Long Giang Phong đã giết được thần y Lâm chưa?”
“Chưa”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói lo lắng của người đàn ông.
“Tôi đã lường trước Long Giang Phong cũng không có khả năng giết chết thần y Lâm. Cũng thôi vậy, nếu giết được thì giết, nếu không giết được cũng không cần lo lắng. Điều các chủ quan tâm hiện giờ là thần y Lâm có vì chuyện này mà điều tra đến chỗ hai bố con Long Hâm và Long Giang Phong hay không? Có gây thù với họ không? Nếu Long Giang Phong không giết được thì bố cậu ta - Long Hâm chắc hẳn vẫn có khả năng này. Nếu Long Hâm ra mặt, nhiệm vụ lần này xem như một thành công mĩ mãn”, Lâm Phi Anh nói.
Thế nhưng người đàn ông bên kia lại khóc không ra nước mắt nói: “Các chủ, Long... Long Hâm không gây thù với thần y Lâm, nhiệm... nhiệm vụ thất bại rồi...”
“Cái gì?”
Lâm Phi Anh sửng sốt, vội hỏi: “Tại sao thất bại? Lẽ nào thần y Lâm không phát hiện là do Long Giang Phong phái người đến giết cậu ta à?”
“Phát hiện ra nhưng... vô dụng...”
“Sao lại vô dụng?”, Lâm Phi Anh không hiểu.
Ông ta bỗng nhận ra điều gì, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu... đang ở đâu?”
“Giang... Giang Thành...”, người đàn ông đó gần như bật khóc.
“Hả?”
Tất cả người nhà họ Lâm đều ngơ ngác. Giang Thành?
Đó chẳng phải là địa bàn của thần y Lâm sao?
Sao người nhà họ Lâm này lại chạy đến Giang Thành rồi?
Chỉ có một lý do có thể giải thích chuyện này.
Người đó bị thần y Lâm bắt đi...
“Thần y Lâm... có phải... đang ở bên cạnh cậu không?”, Lâm Phi Anh do dự một lúc, thấp giọng hỏi.
“Thật ra tôi có thể nói chuyện với ông”.
Đầu bên kia vang lên giọng Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Phi Anh thay đổi.
Mọi người đều như nghẹt thở.
“Người nhà họ Lâm, tôi không ngờ các người lại nóng nảy muốn giết tôi như vậy. Xem ra tôi không thể tiếp tục bị động nữa rồi. Người nhà họ Lâm, các người có thể mong đợi điều bất ngờ và cuộc thăm hỏi mà tôi chuẩn bị cho các người”, Lâm Chính lại nói.
Lần này anh tức giận thật rồi.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ gia tộc chúng tôi cần phải giải thích với cậu một chút, chuyện không như cậu nghĩ đâu”, Lâm Phi Anh bình tĩnh lại ngay lập tức, nhỏ giọng nói.
Nhưng ngay sau đó điện thoại đã bị ngắt máy.
“Thần y Lâm? Thần y Lâm!”, Lâm Phi Anh gọi.
Chẳng ăn thua gì.
Ông ta để điện thoại xuống, vẻ mặt u ám đến cực điểm.
Sắc mặt đám người Anh Các có mặt ở đó đều lộ ra vẻ vừa hoảng sợ vừa nghiêm trọng.
“Tại sao thần y Lâm lại phát hiện ra Lâm Cường?”
“Không đâu...”
“Các chủ, chuyện... chuyện này nên làm sao mới ổn?”
“Đại hội sắp diễn ra rồi, gia tộc yêu cầu không được chọc vào rắc rối, bây giờ thần y Lâm muốn tính toán với chúng ta, nếu gia tộc biết được chắc chăn sẽ trách tội chúng ta”.
“Lễ nào Lâm Côn Luân nói đúng rồi sao?”
Người Anh Các ai nấy cũng hoảng sợ, tay chân lúng túng.
“Câm miệng hết cho tôi”, Lâm Phi Anh quát.
Mọi người sửng sốt.
Sắc mặt ông ta u ám, hừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ tôi đi gặp gia chủ, mọi người đừng hoảng loạn.
Chỉ một thần y Lâm thôi, chẳng là cái thá gì cả”.
Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra khỏi Anh Các.