Nếu nhà họ Lâm đã ra tay, dĩ nhiên Lâm Chính sẽ tiếp chiêu.
Sau khi moi được tin tức bên Lâm Cường, Lâm Chính lập tức bắt tay vào chuẩn bị, tổ chức mọi người đến Yên Kinh để tính toán cho rõ món nợ này.
Anh không thể cứ bị động mãi được. Nếu không nhà họ Lâm sẽ không buông tha.
Đối phó với kẻ địch thế này thì chỉ cần để lộ ra năm đấm của mình cứng hơn thì họ mới biết sợ.
Vừa lúc nhân viên điều tra mà đại hội phái đến vẫn dừng chân ở Giang Thành, Lâm Chính ở lại đây là không nề hà phiền phức, nếu tìm một cái cớ để đi thì cũng có thể bớt đi rất nhiều rắc rối, tránh để lộ sơ hở.
Lâm Chính bảo Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương ở lại canh giữ Giang Thành, sau đó dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những người anh tài của Đông Hoàng Giáo lên đi máy bay tư nhân bay thẳng đến Yên Kinh.
Cùng lúc đó nhà họ Lâm ở Yên Kinh cũng không bình yên.
Sau khi Anh Các báo lại chuyện này, nhà họ Lâm cấp tốc mở cuộc họp khẩn.
Người phụ trách của ba các lớn và đường khẩu đều chạy đến.
Trong một phòng họp kín hơi tối.
“Thế nên thần y Lâm đã biết chuyện này là do nhà họ Lâm chúng ta đứng đẳng sau thao túng à?”, một ông lão tóc bạc ở trên cùng không cảm xúc hỏi.
Hai bên đều có nam nữ mặc đồ xa hoa, những người này khoảng bốn năm mươi tuổi, sắc mặt ai nấy cũng vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Phi Anh đứng dậy, cúi người xuống nói: “Nhiệm vụ của Lâm Cường thất bại đều là do Phi Anh vô dụng, các chưởng sự cứ trách phạt”.
“Gia chủ và phó gia chủ đều chạy đôn đáo vì đại hội, suốt ngày không ở gia tộc, hiện giờ mọi việc trong gia tộc đều do tôi quản lý, theo lý lần này tôi phải nghiêm trị ông nhưng bây giờ là thời điểm cần người. Tội này cứ ghi sổ trước, sau này sẽ tính sau”, ông lão trầm giọng nói.
Lâm Phi Anh chắp tay lại: “Chưởng sự, với tính cách của thần y Lâm, lần này chắc chắn sẽ đến Yên Kinh trả thù, nhà họ Lâm phải chuẩn bị trước”.
“Đúng thế, thần y Lâm chắc chẳn sẽ báo thù, tính tình kiên cường khí khái, làm việc gì cũng bất chấp hậu quả, mấy thế lực gia tộc mà gây thù với hắn đều bị hắn tiêu diệt. Người này rất hung tàn, mọi người hãy nghĩ đến thôn Dược Vương, chẳng phải cũng là do người này làm sao?”, một người phụ nữ nói.
Mọi người đều biến sắc, ai nấy cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Bây giờ thần y Lâm không còn như trước...
“Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta có Lâm Phi Anh đây sao? Hôm qua Lâm Phi Anh nói với tôi, chỉ là một thần y Lâm thì không có gì đáng lo, tôi nghĩ chắc chắn ông ta đã kế hoạch phòng thủ rồi”, Lâm Côn Luân ở Tê Các cười khẽ.
Thế nhưng khi nghe nói thế, Lâm Phi Anh cũng chẳng tức giận mà chỉ nói: “Với tôi thì thân y Lâm đúng là không có gì đáng lo, tôi muốn giết cậu ta cũng là chuyện đơn giản”.
“ð?
Mọi người đều vực dậy tinh thần, đồng loạt nhìn Lâm Phi Anh.
“Phi Anh, ông có chắc chắn không? Mau nói kế hoạch của ông nghe xem”, ông lão vội nói.
“Ha ha, các vị, dạo gần đây nhà họ Lâm chúng ta đã dừng tất cả mọi việc vì đại hội, chuyên tâm chuẩn bị cho mọi công tác của đại hội, hơn nữa tiết kiệm toàn bộ binh lực chuẩn bị chiến đấu, lần này nếu muốn đối phó với thần y Lâm thì chắc chăn sế tiêu hao rất nhiều tài nguyên của nhà họ Lâm ta. Tham gia đại hội lần này chắc chắn sẽ thua thiệt, được một mất mười, cho nên tôi định mượn đao giết người, tiêu diệt thần y Lâm”, Lâm Phi Anh cười nóI.
“Mượn đao của ai?”
“Chẳng phải dạo gần đây Yên Kinh có một thanh đao sắc mới đến đấy sao? Bây giờ đao của ai có thể sắc hơn người đó?”, Lâm Phi Anh cười khẽ.
Nghe thế mọi người biến sắc.
“Phi Anh, ổn không?”, ông lão lộ ra vẻ lo lắng, trầm giọng hỏi.
“Chưởng sự đừng lo, tôi đã kết nối sợi dây đó rồi”, Lâm Phi Anh cười nói, sau đó đảo mắt nhìn Lâm Côn Luân: “Tôi không phải là người khoe khoang và bất tài như ai đó, cũng chẳng ngu ngốc để bị thần y Lâm đùa bỡn”.
“Ông!”
Lâm Côn Luân nổi giận nhưng chẳng thể làm được gì.
“Được rồi, quyết định như vậy đi. Phi Anh, chuyện của thần y Lâm giao cho ông giải quyết, có cần gì thì cứ nói. Hai đại các khác và tất cả phe phái đều phối hợp hết sức với các chủ Anh Các để hành động, nếu ai làm trái lời thì sẽ dùng đến gia pháp”, ông lão đứng dậy, nghiêm túc nói.
“Tuân lệnh!”, mọi người cao giọng nói.
Lâm Côn Luân lạnh lùng nhìn Lâm Phi Anh, cũng chỉ đành đáp.
Két!
Lúc này cửa phòng họp bị ai đó đẩy mạnh ra.
“Hả?”
Ông lão cau mày.
“Lâm Lai? Cậu làm gì thế? Gia tộc đang họp, không được quấy rầy! Cậu dám xông vào phòng họp.
hả?”, một người nhà họ Lâm lớn tiếng chỉ trích người xông vào.
Thế nhưng đối phương chỉ nhìn người đó, không lên tiếng chỉ nhanh chân bước đến trước mặt ông lão.
“Xảy ra chuyện gì?”, ông lão nhận ra có gì không ổn bèn hỏi.
“Vừa rồi nhận được tin, hai giờ chiều nay thần y Lâm ở Giang Thành sẽ đến Yên Kinh”, người đó nói.
Vừa nghe thế, phòng họp lặng im như tờ.