“Câm miệng! Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng đấy à?”
“Cậu từ đâu chui ra mà dám so cao thấp với cậu Từ?”
“Cậu còn dám lên tiếng ở đây? Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà họ Phúc rồi, cậu hãy cầu mong cho ông cụ bình an vô sự đi. Nếu không tôi e rằng cậu sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai đâu”.
Đám đông cười chế nhạo, có người còn chửi cả anh. Lâm Chính chau mày, không nói gì. Mọi người đã không tin anh thì anh cũng không miễn cưỡng làm gì.
Từ Việt không ngừng cố gảng đẩy thức ăn cho ông cụ. Một lúc sau, ông cụ Phúc nôn ra nhiều thứ tạp nham.
Bầu không khí bốc mùi hôi thối. Đám đông bịt mũi.
Từ Việt vui mừng, cười ha ha: “Không sao nữa rồi. Ông cụ không sao nữa rồi. Ông Tịch, đưa ông Phúc đi vào viện đi, chỉ vài ngày thôi là ông ấy hồi phục lại bình thường”.
“Được”, ông Tịch lập tức sắp xếp người. “Cậu Từ, cảm ơn cậu”.
Mấy người nhà họ Phúc trước đó bước tới, bắt tay Từ Việt, cảm kích nói: “Bác sĩ Từ, chúng tôi rất biết ơn cậu, sẽ hậu ta cậu và đích thân tới nhà cảm ơn cậu”.
“Hả? Không cần khách khí như vậy đâu. Thấy chết thì phải cứu, đó là thiên chức của bác sĩ mà. Tôi là một bác sĩ, tất cả đều là công việc của tôi”, Từ Việt khách khí nói. Hắn cũng kích động tới mức hai tay run rẩy. Có thể nhận được tình cảm của nhà họ Phúc ở Yên Kinh thì hăn khác gì cá gặp nước.
Đám đông đồng loạt quay qua cảm ơn Từ Thiên. Những bạn học của hắn thì càng có cảm tình với hắn hơn.
“Từ Việt, được lắm. Tạo được mối quan hệ với nhà họ Phúc. Sau này mà thành công thì đừng quên đám bạn học này nhé”.
“Tôi nói rồi, Từ Việt là người xuất sắc nhất trong số chúng ta mà. Chúng ta không so được với cậu ấy đâu”.
“Đúng vậy, đúng vậy”.
“Xảo Đồng! Từ Việt khá ghê, tôi thấy cậu đừng kén chọn nữa, đừng coi kẻ không ra gì là bảo bối. Bảo bối thật sự đang đứng ở kia kìa”, vài người bạn học mỉm cười, trong đó có một người còn nói vô cùng ý vị.
Những người khác nghe thấy vậy cũng lập tức hiểu ra. Nếu lúc này có thể đẩy thuyền được cho Từ Việt và Kỳ Xảo Đồng thì sau này bọn họ cũng được hưởng lợi lạc.
Thế là cả đám nhao lên nói đỡ cho Từ Việt. Từ Việt cười không ngậm được mồm. Lúc này, hẳn trở thành ngôi sao trong mắt đám đông. Kỳ Xảo Đồng tái mặt, nhưng cô ấy cũng không biết phải nói như thế nào.
Từ Việt đắc ý nhìn cô ấy. Hắn cảm thấy hài lòng lắm, hän bỗng tỏ ra khinh thường Kỳ Xảo Đồng.
Có thể tạo được mối quan hệ với nhà họ Phúc thì đương nhiên là hắn được đổi đời nên tương lai chắc chản sẽ còn gặp được nhiều người đẹp hơn cả Kỳ Xảo Đồng nữa. Từ Việt tưởng tượng, không còn nhìn Kỳ Xảo Đồng bằng ánh mắt ngưỡng mộ nữa. Mà lúc này hẳn thể hiện sự khinh thường rõ ra mặt.
“Hôm nay cậu không chấp nhận lời tỏ tình của tôi thì ngay mai đừng đòi quen biết tôi”, Từ Việt cười lanh,
Đúng lúc này...
“Án,
Có tiếng hét vang lên. Đám đông sững sờ, đồng loạt quay qua nhìn. Hóa ra là nhân viên y tế mà ông Tịch gọi tới đang chuẩn bị đưa ông Phúc đi bệnh viện. Bỗng có người phát hiện ra điều gì đó nên đã hét lên.
“Chuyện gì vậy?”, ông Tịch lập tức chất vấn.
Người nhân viên này vội vàng nói: “Ông Tịch, người bệnh...tim ngừng đập rồi”.
“Cái gì?”, những người có mặt bàng hoàng. “Chuyện gì vậy?”
“Tim của ông Phúc đột nhiên ngừng đập rồi sao?”
Đám đông sục sôi. Từ Việt tái mặt, cũng vội vàng chạy tới điều tra. Một lúc sau, hắn cảm thấy da đầu tê dại, cơ thể run rẩy.
“Cậu Từ, ông cụ Phúc làm sao rồi vậy?”, ông Tịch vội vàng hỏi.
Từ Việt toát mồ hôi hột, vừa cố gắng cứu chữa cho bệnh nhân vừa nói: “Tình hình vô cùng tệ...tim của ông cụ đã ngừng đập rồi”.
“Trời!” “Sao có thể?”, đám đông bàng hoàng.
“Anh Từ, bất luận thế nào cũng phải cứu ông cụ. Cầu xin anh”, người thanh niên của nhà họ Phúc kêu lên, nước mắt rưng rưng.
“Đừng vội, tôi đang nghĩ cách”, Từ Việt nghiến răng, vừa ấn xuống ngực ông cụ vừa tiến hành hô hấp nhân tạo.
Thế nhưng không hề có tác dụng. Cứ thế tầm vài phút, Từ Việt ngồi phịch ra đất.
“Cậu Từ”, đám đông kêu lên. Từ Việt mặt tối sầm và lắc đầu: “Suy kiệt rồi”.
Ba từ thôi mà khiến người thanh niên bên cạnh ngã ra đất như người mất hồn... Từ Việt đứng dậy, đi tới bên cạnh người thanh niên và vỗ vai anh ta: “Đúng ra với y thuật của tôi đã có thể cứu sống cho ông cụ rồi. Nhưng có người đã khoa chân múa tay trước, khiến cho tình hình của ông cụ càng tệ hơn, khiến cho ông cụ tử vong. Chuyện này chỉ có thể nói là không may mà thôi...”
Dứt lời, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Người thanh niên nhà họ Phúc trừng mắt với anh.
Lúc này, tất cả đều cho rằng chính Lâm Chính đã hại chết ông cụ Phúc.