Bốp! Tiếng bạt tai vang lên cả con phố.
Phúc Hội lảo đảo lùi lại sau vài bước, ngồi phịch xuống đất.
Nhưng anh ta lập tức đứng lên, cúi đầu không dám nói gì, trên mặt in hằn một dấu tay đỏ ửng.
“Cái thứ vô dụng làm việc gì cũng chẳng nên thân, tao giết mày!”
Một cô gái nhan sắc tuyệt đẹp mặc bộ đồ màu đen trước mặt anh ta tức giận gào thét, lại đánh thêm vài cú nữa.
Hai bên gò má Phúc Hội sưng tấy, vành mắt ngân ngấn nước nhưng không dám lớn tiếng khóc.
Cô gái hơi mất khống chế, đánh thêm vài cái bèn ngồi xổm xuống đất gào khóc.
“Chị, chị đừng đau buồn, thật ra ông nội vẫn còn có thể cứu, bây giờ chúng ta chỉ cần cầu xin thần y Lâm ra tay cứu giúp, ông nội chắc chắn có thể sống lại”, Phúc Hội khóc không ra nước mắt nói.
“Thật à?”
“Chị, lẽ nào chị chưa từng nghe đến y thuật của thần y Lâm sao?”, Phúc Hội hỏi.
Cô gái lau nước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, nếu đã thế thì chị đi tìm anh ta”.
Về đến khách sạn, Lâm Chính đi rửa mặt. Chiêm Nhất Đao lập tức đứng dậy.
“Cậu Lâm, bên nhà họ Lâm vẫn đóng kín cửa, không có bất kỳ động thái gì, chúng ta có nên hành động, đánh đến tận cửa không?”
“Không cần, nhà họ Lâm đã bày tỏ thái độ rồi”.
“Đã tỏ thái độ? Họ... tỏ thái độ lúc nào? Thái độ như thế nào?”
“Chuyến đi lần này của tôi đại diện cho thái độ của nhà họ Lâm. Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, sau này ông sẽ hiểu, gọi mọi người về đi, tạm thời đừng ra ngoài”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, cười nÓI.
Mấy lời này khiến Chiêm Nhất Đao mơ hồ.
Chẳng phải Lâm Chính ra ngoài ăn cơm thôi sao? Tại sao lại có liên quan đến nhà họ Lâm?
Cốc cốc cốc. Lúc này có tiếng gõ cửa.
Lâm Chính lập tức đi đến mở cửa nhưng lại thấy Kỳ Xảo Đồng đứng ngoài cửa với vẻ mặt áy náy.
“Thần y Lâm, vô cùng xin lỗi, để anh gặp phải chuyện như thế, rất xin lỗi! Rất xin lỗi”, Kỳ Xảo Đồng cúi người xuống xin lỗi, vẻ mặt cũng rất lo lắng.
“Cô Kỳ, cô không cần xin lỗi, chuyện đã qua rồi, huống gì chuyện này không liên quan đến cô, cô cần gì phải tự trách?”
“Dù sao thế nào, tôi vẫn có trách nhiệm... Anh Lâm, tôi phải đền bù cho anh. Nếu anh cần giúp đỡ, có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức”, nói rồi Kỳ Xảo Đồng đưa danh thiếp của mình sang.
Lâm Chính không từ chối.
Kỳ Xảo Đồng mới rời đi.
Lâm Chính nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy đi vào thang máy, mới quay lại phòng.
Nhưng anh không đóng cửa lại.
Chiêm Nhất Đao nhìn thấy, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
“Anh Lâm, anh làm vậy là...”
“Ồ, lát nữa vẫn còn người khác đến, tôi lười mở cửa lần nữa”.
Nói rồi Lâm Chính ngồi lên ghế.
Quả nhiên là thế.
Kỳ Xảo Đồng đi không lâu, lại có một đám người chạy vào khách sạn, rồi đi thẳng đến trước
phòng Lâm Chính.
Thật bất ngờ là ông Tịch - Tịch Thường người chủ trì bữa tiệc và người nhà họ Phúc.
Phúc Hội cũng ở đây, ngoài ra còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Ông cụ Hứa cũng đến.
Nhìn thế này chắc là ông ấy bị kéo đến để nói vài câu tốt đẹp.
“Các vị, có việc gì à?”
Chiêm Nhất Đạo đứng dậy trước, trầm giọng nói.
“Ồ, ông cụ, chúng tôi đến tìm thần y Lâm”, Phúc Hội mỉm cười nói.
Nhưng Tịch Thường ở bên cạnh lại giật thót.
Phúc Hội không có mắt nhìn, không quen với Chiêm Nhất Đạo nhưng Tịch Thường lại thỉnh thoảng gặp ông lão này.
Đây chẳng phải là thần đao sao?
Ông ấy lén dụi mắt, một lần nữa tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng dáng vẻ của ông lão đó hoàn toàn giống với dáng vẻ mình gặp trước đó, không thể nhầm được.
Sao lại thế này?
Đường đường là thần đao... lẽ nào đi theo thần y Lâm rồi à?
Chuyện này cũng quá khoa trương rồi nhỉ? Thần y Lâm này... đáng sợ đến thế...
“Ông Phúc thế nào rồi, đã có kết quả kiểm tra của ông cụ chưa? Các người định kiện tôi à? Hay là định trả thù riêng?”, Lâm Chính ngồi trên ghế bình tĩnh hỏi.
Thế nhưng vừa nghe nói thế, Phúc Hội đã khuyu gối quỳ xuống.
“Anh Lâm, tôi... tôi sai rồi. Trước đó là tôi không tốt, tôi đáng chết. Tôi có tội, xin anh hãy thứ lỗi, tha thứ cho tôi nhé”, Phúc Hội vừa nói vừa tự tát vào mặt mình, sau đó lại dập đầu với Lâm Chính mấy cái, mong đợi nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì.
Lúc này, cô gái xinh đẹp đó bỗng bước đến, cũng quỳ xuống đất.
“Chào anh Lâm, tôi là Phúc Hà Huyền, tôi là một cô nhi, không cha không mẹ, ông nội là người duy nhất tôi có thể dựa vào trong nhà họ Phúc, tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu ông ấy. Chỉ cần anh có thể cứu sống ông nội tôi, anh muốn tôi làm trâu làm ngựa, muốn tôi làm gì cũng được, cầu xin anh”.
Nói rồi mái đầu sạch sẽ của Phúc Hà Huyền dập mạnh xuống đất.
Phúc Hà Huyền cực kỳ xinh đẹp, tin chắc rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không từ chối yêu cầu của người đẹp như vậy.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Cho đến lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên trong phòng.
“Hà Huyền, trước đây cô kiêu ngạo thế nào, bây giờ chẳng qua vì một ông lão sắp chết mà quỳ xuống cúi đầu với người này, không thấy nực cười sao?”
Mọi người đều kinh ngạc.
Mới phát hiện không biết từ lúc nào trong góc phòng lại xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.