Nguồn sức mạnh quá khủng khiếp ập tới như một cỗ máy giết người. Cú đấm này mà lĩnh trọn thì chắc là sẽ nát bấy nhầy.
Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng bình tĩnh. Hơn nữa, anh vẫn lựa chọn đưa hai cánh tay đã không còn ra hình người lên đỡ.
Đám đông ngơ ngác. Đây không còn là ngốc nữa mà là đang tự hủy hoại chính mình.
“Gã này có phải là thích bị ngược đãi không?”, một người lầm bầm.
Rầm! Luồng sức mạnh khủng khiếp lại dội xuống hai cánh tay của Lâm Chính. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào một tảng đá. Trong nháy mắt, tảng đã vỡ vụn, anh bị vùi lấp gọn bên trong đống đổ nát.
Đám đông trông vô cùng kỳ dị. Có người cười chế nhạo, có người tỏ ra đáng tiếc, có người thì lắc đầu...
Cảnh tượng này năm trong dự tính của rất nhiều người. Chẳng có gì để nói... Thực lực giữa hai người họ cách biệt quá lớn.
“Cậu Lâm...
Vài người hô lên. Băng THượng Quân lo lắng nói với Chiêm Nhất Đao: “Tiền bối, chúng ta cứ đứng vậy sao? Không làm gì à? Nếu cứ tiếp tục thế này thì...thầy sẽ bị đánh chết mất”.
“Chưa nghiêm trọng tới mức đó".
Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Tuy nhiên trông ông ta cũng căng thẳng: “Huống hồ chúng ta cũng chẳng giúp gì được. Nếu chúng ta làm loạn thì nhà họ Lâm sẽ viện cớ. Tới khi đó họ sẽ hiệu triệu thuộc hạ đối phó với cậu Lâm”.
Băng Thượng Quân im lặng. Tình cảnh thê thảm hiện tại của Lâm Chính khiến nhiều người vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Chính có thể giao đấu được vài chiêu với Lâm Cốc, thật không ngờ anh lại bị hạ gục dễ dàng như vậy.
“Vô tri", Lâm Cốc lắc đầu. Ông ta không cho Lâm Chính có cơ hội được thở, chỉ tiếp tục lao lên tấn công điên cuồng.
Lâm Chính đỡ đòn một cách khó khăn. Bùm! Bùm...Lại là một đợt tấn công liên hoàn nữa. Lúc này Lâm Chính đã trây da tróc vẩy lắm rồi. Cơ thể anh bị nứt toác, toàn vết thương.
Trông anh thê thảm vô cùng. Có không ít người quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp. Lương Huyền Mi bật khóc.
“Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy? Tại sao không ra tay?”, Hạ Thu Ân cũng khẽ lau nước mắt. Cô gái cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Còn tiếp tục thế này thì thầy sẽ bị đánh chết mất thôi”, Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.
“Yên tâm, hãy tin tưởng vào chủ tịch Lâm..”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Dù đến ông ta cũng không dám tin.
“Lâm chưởng sự đúng là mạnh ghê người”, nhà họ Lam cảm thán.
“Thực lực này, đến cả Võ Hoàng cũng chưa chắc đã phải đối thủ của ông ấy”, có người nói tiếp.
Lâm Phi Anh mỉm cười: “Đương nhiên! Lâm chương sự có thể gia tăng sức mạnh như vậy là do gia chủ đích thân ban thưởng. Đó là mật thuật của nhà họ Lâm, lúc này thực lực của ông ấy đã tăng lên gấp 5 lần rồi. Thực lực của Lâm chưởng sự vốn đã đạt tới đỉnh phong, lúc này sức mạnh ấy đã tăng gấp năm lần so với cấp độ đỉnh phong...điều đó có nghĩa là gì...có nghĩa là đương nhiên thần y Lâm không thể địch lại được”.
Mọi người nghe thấy vậy bèn nín thở: “Vậy có nghĩa là...thần y Lâm thua chắc đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nữa...sẽ bị Lâm chưởng sự đánh chết”, Lâm Phi Anh nheo mắt: “Đây chính là kết cục của việc đối đầu với nhà họ Lâm. Hôm nay, nhà họ Lâm phải giết chết người thanh niên này, nghiền nát truyền thuyết về cậu ta”.
Tất cả ớn lạnh. Lâm Chính nằm trước một tảng đá, há hốc miệng hớp lấy không khí. Miệng anh đầu máu. Mặt cũng vậy. Cơ thể anh đã không còn sức lực, chỉ còn đôi mắt vẫn mở to nhìn Lâm Cốc bước. tới.
“Thật khiến người ta thất vọng. Cậu lúc này có khác gì một con chó sắp chết không?”, Lâm Cốc chắp tay sau lưng, thản nhiên lên tiếng và nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
“Các đối thủ trước đây cho cậu nhiều sự tự tin quá nhỉ, để cậu ảo tưởng sức mạnh”.
“May mắn giúp cậu có được thành công và sự thẳng lợi ngày hôm nay đấy. Và thế là cậu tự tin cho rằng mình có thể khiêu chiến được với cả nhà họ Lâm?”
“Chút võ vẽ của cậu mà cũng đòi thắng Lâm Cốc tôi sao?”
“Thần y Lâm, cậu thật quá đáng thương. Nhưng cũng không sao. Giờ tôi tiễn cậu, tiễn trước mặt đám đông. Cậu sẽ không còn đau nữa, mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi”, Lâm Cốc mỉm cười, giơ tay lên định đập nát đầu Lâm Chính. Vì giờ đầu anh có khác gì một quả trứng gà đâu.
Nhưng đúng lúc này...ông ta bỗng phải khựng lại. Lâm Chính từ từ đưa tay lên. Ngón tay của anh cầm một cây châm. Cây châm màu xanh lam lấp lánh.
“Lâm chưởng sự, chắc ông nhận ra đúng không?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, nói xong còn ho khù khụ.
Lâm Cốc tái mặt, ông ta vội lùi lại.
“Không....không thể nào!”