TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2082 VẬY THÌ NGƯỜI CHIẾN THẮNG CHÍNH LÀ LÂM CỐC!

Ai?

Dám nói ra lời bá đạo như vậy?

Đây là định bảo vệ Lâm Cốc sao?

Nếu vậy chẳng phải sẽ vi phạm quy tắc quyết đấu sinh tử, chẳng phải sẽ đối đầu với toàn bộ người trong giới võ thuật hay sao?

Nhiều người quay đầu nhìn về phía người nói.

Đám đông tách ra, một nhóm người mặc Âu phục, vẻ mặt hờ hững đi tới.

Dẫn đầu là một ông già đeo kính lão ngồi xe lăn.

Ông lão đã gần bảy mươi, cực kỳ già nua, hai mắt mờ đục, nhưng lại có một loại khí ý bá đạo từ lúc sinh ra đã có.

Khi ông ta đến gần, mọi người bỗng dưng cảm thấy áp lực nặng nề, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Người ở đây đều tập trung về phía ông lão ngồi xe lăn

Chẳng mấy chốc có người nhận ra thân phận ông lão.

“Là Khổng Hằng Xuân! Khổng Kỳ Thánh!".

“Hóa ra là ông ta?”

Nhiều người kinh ngạc kêu lên.

Vài người quyền cao chức trọng đều biến sắc.

Hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng chạy tới, tươi cười nghênh đón: “Ôi chao, ông cụ Khổng! Ngọn gió nào đưa ông đến đây?”.

“Ông cụ Khổng, đã lâu không gặp, gần đây ông có khỏe không?”, Phương Hồng cũng nở nụ cười gượng gạo, bước tới phía trước, biểu hiện vô cùng cung kính.

Những người có mặt mũi ở Yên Kinh đều tiến lên chào.

Ai nấy đều lịch sự cung kính, không dám có hành động gì lỗ mãng.

“Đến rồi! Cuối cùng ông ấy cũng đến rồi!".

Lâm Phi Anh vô cùng kích động, lập tức dẫn người của nhà họ Lâm lên trước chào hỏi.

Khổng Hằng Xuân không quan tâm đến những người khác, chỉ khẽ gật đầu với Giang Nam Tùng, Phương Hồng và vài người trong số họ, sau đó nói với Lâm Phi Anh: “Các ông sao vậy? Sao lại để mặc người nhà họ Lâm bị ức hiếp mà không quan tâm?”.

Lâm Phi Anh sửng sốt, vội nở nụ cười, gật đầu đáp: “Ông cụ nói phải, nhưng quy tắc ràng buộc, chúng tôi không dám hành động lỗ mãng, sợ liên lụy đến nhà họ Lâm..”.

“Sợ cái gì? Cái gì mà quy tắc với không quy tắc! Tôi không quan tâm!”.

Khổng Hằng Xuân phẫn nộ quát.

“Ông cụ dạy rất phải, dạy rất phải..”, Lâm Phi Anh vội vàng cúi đầu tự trách, không dám có chút oán giận nào.

Khổng Hằng Xuân hừ một tiếng, sau đó mới nhìn về phía Lâm Chính, lạnh nhạt nói: “Cậu thanh niên kia, mau thả Lâm Cốc ra, sau đó cút khỏi đây ngay! Nghe rõ chưa?”.

“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi. “Khốn kiếp! Ngay cả Khổng Hằng Xuân Khổng Kỳ Thánh mà cũng không biết? Thần y Lâm, cậu muốn chết sao?”.

“To gan! Dám vô lễ với ông cụ Khổng vậy sao? Thần y Lâm, cậu muốn chết à?”.

Nhiều người lớn tiếng quát măng Lâm Chính.

“Cậu Lâm, tốt nhất cậu đừng chọc giận người này, nếu không thì không có ích lợi cho cậu!”, Phương Hồng sốt ruột, vội vàng tiến tới, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Người này là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi. “Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân!”.

“Người được mệnh danh là Kỳ Thánh ở trong nước có đến mấy vị, huống hồ chơi cờ thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu biết chơi cờ”, Lâm Chính nói.

“Cậu Lâm, cậu nói không sai, ông ta chơi cờ không liên quan đến cậu, nhưng thân phận của ông ta không chỉ đơn giản là chơi cờ. Cậu nghĩ những người đó tôn kính ông ta như vậy vì ông ta là Kỳ Thánh sao? Cậu sai rồi! Mọi người kính nể ông ta là vì thế lực sau lưng ông ta vô cùng to lớn, không phải ai cũng có thể tưởng tượng được”, Phương Hồng cực kỳ nghiêm túc nói.

“Thế nên chỗ dựa của Lâm Cốc chính là ông ta?".

“Phải, khắp Yên Kinh ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, những nhà quyền quý có mặt khắp nơi, nhưng tồn tại thật sự không thể chọc giận cũng chỉ có vài người. Ông ta chính là một trong số họ!”, Phương Hồng nói.

“Thế sao?”.

Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra đám người đó nói với Lâm Chính rằng trận quyết đấu sinh tử này anh chắc chắn sẽ thua là vì ông già này.

Có lẽ lần này ông ta đến đây là vì Lâm Cốc.

“Ông biết thế lực đằng sau Khổng Kỳ Thánh là gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Phương Hồng lắc đầu: “Nhân vật ở cấp bậc đó chúng tôi không được tiếp xúc”.

“Không phải phô trương thanh thế đấy chứ?”.

“Cậu Lâm, cả đời Khổng Kỳ Thánh sống ở Yên Kinh, ông ấy là người thế nào có ai không biết. Phô trương thanh thế? Cậu cảm thấy có khả năng đó sao.

“Tôi biết rồi”. Lâm Chính gật đầu.

“Tóm lại hi vọng cậu đừng xung động. Theo tôi thấy, tốt nhất cậu hãy làm theo lời Khổng Kỳ Thánh, thả Lâm Gốc ra, nể mặt ông ta. Kết quả trận đấu là cậu đã thắng, cậu có thể yên tâm rời đi, không có chuyện gì đâu”, Phương Hồng chua chát nói.

Lâm Chính im lặng không đáp, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Khổng Kỳ Thánh cũng không có nhiều kiên nhẫn.

“Cậu thanh niên, cậu không nghe thấy lời tôi nói sao? Mau thả Lâm Cốc ra rồi cút đi cho tôi!”, Khổng

Kỳ Thánh lạnh lùng quát.

Ông ta dứt lời, mọi người xung quanh đều sợ hãi.

Không ai dám lỗ mãng, không ai dám lên tiếng. Người nhà họ Lâm thì vui mừng không thôi.

Có Khổng Kỳ Thánh ra mặt, Lâm Cốc có thể có chuyện gì được?

Những người khác nhìn Lâm Chính với bộ dạng xem náo nhiệt, ai cũng thầm mắng anh đáng đời.

“Thần y Lâm sớm biết Lâm Gốc có chỗ dựa không thể giết mà còn dám đấu sinh tử với Lâm Cốc, lần này cho cậu ta biết mặt!”.

“Cưỡi hổ khó xuống! Theo tôi thấy, thần y Lâm quá tự đại, xem lần này cậu ta giải quyết thế nào”.

“Còn giải quyết thế nào nữa? Chịu thôi, đây là do cậu ta tự chọn”.

Tiếng cười giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.

“Thần y Lâm, cậu còn ngây ra đó làm gì? Không

mau thả người!", Lâm Phi Anh lên tiếng quát lớn.

“Thả người!". “Mau thả người!".

Người nhà họ Lâm la hét, hùng hổ dọa người.

Đám người Lương Huyền Mi, Hạ Quốc Hải vô cùng sốt ruột, nhưng không thể làm gì hơn.

Dù sao ngay cả Khổng Kỳ Thánh cũng đã ra mặt, bọn họ đâu thể chống đối với nhân vật lớn như ông ta.

“Thần y Lâm, cậu nhìn thấy chưa? Cậu... không thể thắng được đâu, tôi có người bảo vệ! Tôi có chỗ dựa! Trước mặt người bảo vệ tôi, dù là hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng cũng chỉ có thể cúi đầu. Quy tắc quyết đấu sinh tử từ ban đầu đã vô dụng với tôi, nhưng với cậu thì lại sinh hiệu. Thần y Lâm, thắng thua đã định, dù cậu đã chuẩn bị mọi thứ, lên kế hoạch mọi thứ, sắp đặt mọi thứ, nhưng cuối cùng vẫn không thăng được. Bởi vì đây không phải trận chiến dựa vào sức người là có thể giành chiến thắng! Cậu thua rồi! Thần y Lâm, hãy thả tôi ra đi! Ha ha ha..”, Lâm Cốc cười đắc ý, giễu cợt nhìn Lâm Chính.

Ông ta thừa nhận thủ đoạn của Lâm Chính quả thật rất cao siêu, y thuật rất đáng kinh ngạc.

Nhưng trận chiến sinh tử này không chỉ so đấu về y thuật, mà còn so cả thế lực đằng sau.

Mọi người đều nhìn chăm chăm Lâm Chính, nhìn xem lúc nào anh thả người.

Tuy nhiên, nếu anh thả người thì cũng đồng nghĩa khuất phục.

Vậy thì người chiến thắng chính là Lâm Cốc!

Thần y Lâm sẽ hoàn toàn thân bại danh liệt.

Còn nếu không thả, chờ đợi anh chỉ có cái chết! Vậy thì nên làm sao mới được? Không ai biết được.

Lâm Chính vẫn tóm chặt lấy Lâm Cốc một lúc lâu không buông tay, dường như còn đang suy nghĩ gì đó.

“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Thả người đi!", Lâm Phi Anh nhíu mày, cảm giác có điều không ổn, lập tức hét lên.

“Cậu thanh niên, chẳng lẽ cậu muốn tôi nhắc lại lần thứ ba nữa sao? Còn không thả người?”, Khổng Kỳ Thánh cũng bực tức, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc hơn.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, hờ hững nhìn Khổng Kỳ Thánh, miệng thốt ra ba chữ.

“Dựa vào đâu?”.

Đọc truyện chữ Full