Lần này thì cả đỉnh Yên Long kinh động. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là người của Lâm Chính. Có ai mà không biết chứ. Thế nhưng lúc này bọn họ...định làm gì vậy? Cậu nói của thần y Lâm...là có ý gì?”
“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Lâm Phi Anh lập tức bước ra, tức giận quát.
“Khốn khiếp! Thần y Lâm, lẽ nào cậu định ra tay với ông Khổng? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động vào ông ấy thì cả Yên Kinh này, không, cả nước này sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng cũng tức giận chửi Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng quá”.
“Ông Khổng là người mà cậu muốn động là động được đấy à?"
“Cậu có biết ông ấy là ai không. Cậu muốn cả nhà cậu xuống địa ngục hay gì?”
“Cậu có biết cậu đang làm gì không? Dựa vào. cái gì mà cậu đòi đấu với ông Khổng?”
“Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.
“Cũng không tự xem mình là ai”, tất cả những người có mặt đều chỉ trích anh. Họ cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Thần y Lâm! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động tới một ngón tay của ông cụ thôi thì tôi sẽ chém cậu luôn”, một người đàn ông trung niên để râu hình chữ bát bước ra, tức giận nói.
Những người phía sau ông ta bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Chỉ thấy người đàn ông trung niên ra lệnh, thế là tất cả lao lên. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn đối phương: “Ông và ông Khổng có mối quan hệ như thế nào?”
“Không thế nào! Có khi ông Khổng còn không biết cả tôi. Nhưng tôi vô cùng tôn kính ông ấy, không chấp nhận được sự bá đạo của cậu. Sao? Cậu có ý kiến gì à?”, người đàn ông trung niên hừ giọng.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi thấy chẳng qua là ông muốn nịnh bợ ông Khổng để tạo mối quan hệ mà thôi. Đúng không?”
Người đàn ông khẽ tái mặt, lập tức phủ nhận: “Cậu đừng ăn nói linh tin. Tôi chỉ đơn giản là tôn sùng ông ấy nên mới làm như vậy”.
Dù ông ta không chịu thừa nhận nhưng Lâm Chính nói đúng. Không chỉ có người đàn ông này. mà rất nhiều người đều có ý tứ giống ông ta.
Lâm Chính không thể chấp nhận việc anh trở thành công cụ của bọn họ được. Anh nhìn chăm chăm người đàn ông, một lúc sau sải bước đi tới.
Người đàn ông tái mặt. Hai người cao thủ của Khổng Hằng Xuân đang áp sát Lâm Chính cũng phải chau mày, định ngăn anh lại.
Đúng lúc này.
'Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao đi như một cơn gió tới chỗ người đàn ông trung niên.
“Hả?”, người đàn ông nín thở, vội vàng lùi lại nhưng không kịp.
Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh. Anh chộp lấy người đàn ông và ném mạnh. Người đàn ông bay ra xa, đập xuống đất, đầu chảy máu. Lâm Chính đứng ngay bên cạnh ông ta.
“Hả?”
“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?”
“Không được làm hại lão tổng”, đám đông gào. lên và lao tới.
Thế nhưng họ vừa làm vậy thì...
Bụp! Băng Thượng Quân lập tức lao ra, một tay quét ngang. Sức nặng ngàn cân khiến cho mười mấy người bay bật ra một lúc.
Đám đông tái mặt. Băng Thượng Quân mà ra tay thì gạo chỉ có xay thành cám.
“Thần y Lâm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn. Giờ đã là xã hội của pháp luật rồi. Nếu như cậu dám làm bậy thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Giang Nam Tùng mặt tối sầm, tức giận quát. Ông ta là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật. Lâm Chính dám làm loạn ở đây tức là không nể mặt ông ta.
Lâm Chính thì cho rằng chẳng có gì to tát cả. Bởi vì những người này đều muốn anh phải chết.
Vậy thì sao anh phải khách sáo chứ.
“Giang Nam Tùng, ông đừng vội. Lát nữa tới lượt ông rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Giang Nam Tùng tái mặt: “Ý của cậu là gì?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ chộp mặt người đàn ông trung niên dưới đất kéo lên và nói: “Tôi nói chắc có một việc ông hiểu lầm rồi. Giờ đến bản thân Khổng Hằng Xuân còn khó giữ được mạng của ông ta mà ông lại muốn đứng ra nói đỡ cho ông ta à? Ông...không sợ tôi sao?”
Người đàn ông trung niên trầm mặt: “Thần y Lâm...cậu định làm gì? Tôi nói cho ông biết, cậu đừng làm bậy, nếu không...nếu không...”
Nhưng ông ta chưa kịp nói hết cậu thì...
Rắc...
Tiếng xương gãy vang lên, cổ của ông ta ngoẹo qua một bên, ông ta ngã ra đất. Chết ngay tại chỗ.
Đám đông im phăng phắc.