Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đó là Võ Si Ma Bài
Là truyền thuyết Yên Kinh đấy!
Bây giờ một nhân vật lớn như vậy nhượng bộ Lâm Chính, Lâm Chính không những không nể tình mà còn từ chối?
Lễ nào Lâm Chính định ngọc nát đá tan với nhau luôn sao?
“Thần y Lâm, cậu có ý gì? Đến lúc này rồi mà cậu còn dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện sao? Cậu không biết người đứng trước mặt cậu là ai hả?”, Khổng Hằng Xuân tức giận quát lớn.
“Tôi biết, nhưng vậy thì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói với vẻ không sợ hãi.
“Lâm Chính!”
Trịnh Nam Thiên vừa giận vừa hận, không biết nên nói gì.
Khổng Hằng Xuân không thể ngồi yên được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà bà! Bà đừng nói lời tử tế với tên điên này nữa! Cậu ta muốn chết thì cho cậu ta chết! Không cần quan tâm đến chúng tôi! Hôm nay tôi dám đến đây thì đã chuẩn bị tâm lý rồi! Tôi không sợt Ra tay đi! Giết cậu ta là được!”
“Đúng vậy, Bà bà! Ngay cả bà mà cậu ta cũng không nể mặt, người này thật đáng chết! Giết cậu ta địt"
“Cùng lắm thì chết hết!”
“Cậu ta muốn ngọc nát đá tan thì chúng tôi chết cùng cậu tai”
Vài người tức giận nói, cũng không màng đến mạng sống nữa.
Nhưng lúc này, Võ Si Ma Bà ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, điều kiện tôi chưa ra chưa đủ sao? Nếu vậy thì cậu nói đi, chỉ cần cậu tha cho đám người này, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng”.
Nghe vậy, mọi người kinh hãi nhìn Võ Si Ma Bà.
Đây đã không còn là thỉnh cầu nữa.
Mà là van xin.
Bây giờ Lâm Chính không muốn Võ Si Ma Bà sợ một ân tình đơn giản như vậy.
Anh muốn nhiều hơn.
Điều nằm ngoài dự liệu của mọi người là Lâm Chính đã do dự.
Anh nghiêm túc suy nghĩ, im lặng hồi lâu.
Không lâu sau, anh mới nói: “Bà khách khí quái! Yêu cầu của tôi cũng không nhiều! Tôi muốn bà gia nhập Dương Hoa, làm trợ lý cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho bà, nhưng tôi muốn bà làm gì thì bà phải làm cái đó! Yên tâm đi, thời gian làm việc không quá dài, chỉ mười năm thôi, nếu bà đồng ý thì tôi sẽ không so đo với đám người này nữa, bà thấy sao?”
Nghe vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì? Thần y Lâm! Cậu! Cậu dám yêu cầu Võ Si Ma Bà làm việc cho cậu hả? Cậu... đồ khốn! Cậu nghĩ mình là cái thá gì chứ? Thật to gan!”
“Võ Si Ma Bài Đừng nói chuyện với cậu ta nữa, tên điên này thật không biết trời cao đất dày! Thật đáng chết!”
“Lâm Chính, cậu thật to gan! Cậu biết Võ Si Ma Bà có vị trí thế nào ở Yên Kinh không? Cậu dám bảo bà ấy gia nhập Dương Hoa? Dương Hoa không muốn tồn tại nữa rồi phải không?”
Mọi người mắng chửi.
Nhưng Lâm Chính không thèm để ý, chỉ yên lặng nhìn Võ Si Ma Bà, đợi bà ta trả lời.
Võ Si Ma Bà do dự một hồi, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, tôi vào công ty cậu cũng không làm được việc gì, sao cậu phải làm khó tôi chứ?”
“Bà đừng coi thường chính mình, tôi thấy bà quét dọn cho công ty tôi cũng là đủ rồi! Lế nào bà không biết quét dọn sao?”, Lâm Chính hỏi.
Võ Si Ma Bà lại im lặng.
Không biết qua bao lâu, bà ta mới trầm giọng nói: “Được! Tôi đồng ý, chỉ cần cậu tha cho những người này là được! Tôi sẽ đến công ty cậu quét dọn, thời gian là... mười năm!”
Mọi người chết lặng.
Ai cũng ngơ ngác.
Cả Phương Hồng, Trịnh Nam Thiên và Băng Thượng Quân đều trợn tròn mắt.
Bọn họ đều đã nghe nói về Võ Si Ma Bà.
Biết rõ người này là nhân vật tầm cỡ như thế nào.
Vậy mà hôm nay... lại đồng ý làm việc cho thần y Lâm...
Có phải khoa trương quá rồi không?
Đây là sự thật sao?
Không ai chấp nhận nổi!
Nhưng... sự thật đều bày ngay trước mặt.
“Nếu bà đã đồng ý thì tôi cũng không từ chối nữa! Được! Lát nữa tôi sẽ bảo Mã Hải đích thân đến 'Yên Kinh, lo liệu thủ tục cho bà. Trong thời gian làm việc, tôi yêu cầu gì bà đều làm, được chứ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Võ Si Ma Bà do dự rồi khế gật đầu: “Chỉ cần không vi phạm vấn đề về tính nguyên tắc thì việc gì tôi cũng đồng ý!”
“Được!”
Lâm Chính đồng ý.
Vấn đề về tính nguyên tắc?
Định nghĩa này thật mơ hồ.
Không ai có thể nói rõ.
Nhưng đối với Lâm Chính mà nói, điều này không quan trọng, bởi vì anh đã nắm giữ thanh
Thượng Phương Bảo Kiếm.
Có thêm Võ Si Ma Bà, anh tin không ai dám làm gì anh và Dương Hoa nữa.
Nếu không... Sẽ đối đầu với Võ Si Ma Bài! 'Thế nhân không thể chấp nhận kết cục như vậy.
Nhưng Võ Si Ma Bà đã nói ra nên không ai có thể phản bác.
“Ông Khổng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngay cả Võ Si Ma Bà cũng đứng về phía thần y Lâm rồi. Chúng ta... chúng ta phải làm sao?”, người xung quanh Khổng Hằng Xuân hoang mang hỏi, khóc không ra nước mắt.
“Yên tâm đi, Võ Si Ma Bà nhất định sẽ có cách giải quyết, bà ấy chắc chắn sẽ không để thần y Lâm uy hiếp đâu!” Khổng Hằng Xuân nghiến răng nói.
Nhưng lúc này, Lâm Chính phất tay về phía Võ Si Ma Bà.
Võ Si Ma Bà hiểu ý, bước lên, chắp tay hành lễ với Lâm Chính.
“Cậu Lâm có gì dặn dò?”
Bà ấy vừa dứt lời, mọi
người đều hóa đá...