Không ai ngờ sau khi chuyện ở đỉnh núi Yên Long xảy ra, thần y Lâm vẫn dám đến nhà họ Lâm!
Nhất thời nhà họ Lâm náo động.
Các chấp sự và trưởng bối, lãnh đạo cấp cao, thành viên cốt cán của các đường đều tập hợp ở phòng khách.
Lâm Hạo Thiên cũng dẫn đám người Lâm Côn Luân đến phòng hội nghị ngay lập tức.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở ghế chính trong phòng hội nghị uống trà.
Đây là vị trí bình thường chỉ có gia chủ nhà họ Lâm mới có thể ngồi, ngay cả Lâm Hạo Thiên cũng không có tư cách.
Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao đứng hai bên trái phải của anh, lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Lâm đi vào.
Người nhà họ Lâm vô cùng phãn nộ, lập tức có người lên tiếng, giận dữ quát: “Thần y Lâm, đó là vị trí của gia chủ nhà họ Lâm, mời cậu đứng dậy mau, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
Lâm Chính đặt tách trà xuống, thản nhiên nhìn người đó: “Ông định không khách sáo với tôi thế nào?”.
“Cậu... Khốn nạn! Cậu xem thường nhà họ Lâm chúng tôi sao?”, người đó tức giận quát, lập tức xông tới định tóm lấy Lâm Chính.
Rầm!
Nhưng ông ta vừa mới đến gần, Băng Thượng Quân đã đạp lên bụng ông ta.
Người đó lập tức bay ra xa, đập mạnh vào tường, lăn xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
“Hả?”. Mọi người ở đó đều biến sắc. “Thần y Lâm! Cậu ức hiếp người quá đáng!”.
“Ra tay!".
“Bắt cậu ta lại!”.
“Bắt cậu ta lại!”.
“Trả thù cho những người bị thương hi sinh trên núi Yên Longl”.
Người nhà họ Lâm nổi giận, ai nấy gào lên, định xông tới.
Đây là nhà họ Lâm, bọn họ không có gì phải sợ. Huống hồ, đây còn là kẻ thù của bọn họ!
Nhưng khi bọn họ vừa có động tác, Lâm Hạo Thiên lập tức ngăn lại.
“Dừng lại hết cho tôi!”.
Bọn họ dừng bước, đồng loạt hô gọi. “Phó gia chủ!”.
“Phó gia chủ!”.
“Phó gia chủ!”.
Giọng hô xen lẫn nhau vang lên.
Lâm Chính hờ hững nhìn Lâm Hạo Thiên đang tới gần, ung dung uống trà.
Lâm Hạo Thiên quan sát xung quanh một lượt, nói: “Thần y Lâm, cậu có biết bây giờ cậu đang ngồi ở vị trí dành cho ai không?”.
“Không có hứng thú được biết”.
“Thần y Lâm, tôi không so đo chuyện này với cậu. Nói đi, cậu đến nhà họ Lâm làm gì?”, Lâm Hạo Thiên không biểu lộ cảm xúc, nói.
Ông ta biết Băng Thượng Quân, biết người này là thiên kiêu, thực lực phi phàm, không dễ chọc vào, nhưng ông lão đứng bên phải Lâm Chính khiến ông †a cảm thấy không yên tâm.
Ông ta nhận được tin, nói rằng bên cạnh Lâm Chính có một người đeo mặt nạ bản lĩnh cao cường.
Có lẽ chính là người này. Nếu vậy thì đúng là không thể ra tay.
“Tôi nghe nói nhà họ Lâm các người đã đem thi thể của Lâm Cốc về, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao? Thần y Lâm giết người của gia tộc tôi chưa đủ, còn không cho chúng tôi mang thi thể người trong gia tộc về?”, Lâm Hạo Thiên cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên có thể, nhưng Lâm Cốc đã thua tôi, trận quyết đấu giữa tôi và ông ta là tôi đã thắng”.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Muốn tôi chúc mừng cậu hay sao?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng hỏi, nắm đấm đã âm thầm siết chặt. Nếu không phải ông ta vẫn còn lý trí, ông ta thật sự muốn băm vằm người này ra.
Lâm Chính tỏ ra vô cùng đắc ý.
Anh bình tĩnh nói: “Chúc mừng thì không cần, lần này tôi đến là muốn nhắc nhở ông, gửi lời cảnh cáo đến nhà họ Lâm các người”.
“Cảnh cáo?”, Lâm Hạo Thiên nghiêm nghị nói.
“Tôi hi vọng thời gian tới nhà họ Lâm các người hãy thành thật một chút, đừng có giật giây các thế lực khác đối phó tôi nữa. Nếu các người muốn giết tôi, tôi hoan nghênh các người bất cứ lúc nào, dù tôi ở Giang Thành hay ở đâu khác. Đương nhiên mối thù này đã kết, sau này chưa chắc các người chủ động ra tay, mà cũng có thể là tôi sẽ chủ động ra tay. Cuộc chiến tranh này đã mở màn, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”, Lâm Chính bình thản nói.
Người nhà họ Lâm nghe vậy đều biến sắc.
“Cái gì? Thần y Lâm, cậu đang tuyên chiến với chúng tôi sao?”, Lâm Hạo Thiên nheo mắt hỏi.
“Phải”.
“Ha ha, tuyên chiến với nhà họ Lâm chúng tôi? Thần y Lâm, cậu có tư cách đó sao? Nhà họ Lâm mà cậu nhìn thấy không phải nhà họ Lâm chân chính, nếu thật sự tranh đấu, tôi lo rằng cậu sẽ thua rất thê thảm”, Lâm Hạo Thiên cười nhạt nói.
“Sau này sẽ thua như thế nào tôi không biết, ít nhất lần này tôi đã thắng”, Lâm Chính nói.
Lâm Hạo Thiên im lặng không đáp.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía cửa phòng hội nghị.
Nhà họ Lâm không ai dám ngăn cản.
Đợi đến khi ra khỏi cửa, Lâm Chính dừng bước, nghiêng đầu nói: “Lâm Hạo Thiên, nhà họ Lâm các người xúi giục Thương Minh và đại hội đối phó tôi, tôi đã giết Lâm Cốc và Lâm Phi Anh của nhà họ Lâm. Nếu lần sau còn làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi, yên tâm, tôi sẽ không giết ông, mà tôi sẽ giết hết toàn bộ nhà họ Lâm!”
Nói xong, Lâm Chính quay người rời đi.
“Cậu...”.
“Thần y Lâm, cậu ngông cuồng quá rồi!". “Khốn kiếp!”.
Người nhà họ Lâm tức giận.
Lâm Hạo Thiên sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.
“Phó gia chủ, ra tay đi! Bây giờ diệt trừ tên họ Lâm đó, khiến cậu ta chết không toàn thây!".
“Không băm vằm cậu ta ra làm nghìn mảnh, sao chúng ta có thể nuốt trôi cơn giận này?”.
“Tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu taI Phó gia chủ, ra tay đi!".
“Phải, ra tay đi!”.
Nhiều người tức đến mức gân xanh nổi lên, lồng ngực sắp nứt ra.
Dù biết mình không phải đối thủ của Lâm Chính, nhưng bọn họ vẫn muốn chiến đấu.
Thần y Lâm này đã chạy đến đây thải phân trên đầu bọn họ, làm sao bọn họ có thể nhẫn nhịn được?
Đường đường là nhà họ Lâm, sao chịu được nỗi nhục này?
Lâm Hạo Thiên cũng không nhịn được.
Không những trong lòng phẫn nộ, mà ông ta còn suy nghĩ cho người trong gia tộc.
Nếu đến mức này mà ông ta còn có thể nhẫn nhịn thì uy tín của ông ta trong gia tộc ắt sẽ giảm mạnh.
Đến lúc đó lòng người rã rời, không ai hướng về gia chủ, nhà họ Lâm lung lay, điều đó sẽ gây ảnh hưởng chí mạng với nhà họ Lâm!
Không được!
Đánh không lại cũng phải thử một lần.
Đây là Yên Kinh, nếu làm lớn chuyện lên chắc. chăn sẽ có người đứng ra ngăn chặn. Chỉ cần có người ngăn chặn kịp thời, thương vong của nhà họ
Lâm sẽ không bị ác hóa.
Tuy làm vậy sẽ có một vài người chết, nhưng vẫn còn giữ được thể diện và lòng người.
Cớ sao lại không làm?
Nghĩ đến đó, Lâm Hạo Thiên quyết định, mắt lộ ra sát ý, dự định hạ lệnh ngăn thần y Lâm lại.
Nhưng đúng lúc đó, một cuộc điện thoại gọi tới.
Lâm Hạo Thiên nghe máy, vẻ
mặt lập tức thay đổi.