TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2098 LÂM CHÍNH BIẾT RÕ DÃY SỐ NÀY CÓ Ý NGHĨA GÌ.

Đương nhiên Lâm Chính biết rõ Trịnh Nam Thiên là người như thế nào.

Năm đó khi ông ta dưỡng thương ở Giang Thành, cũng được cả đám lão đại tôn sùng.

Sau khi được Lâm Chính chữa trị, bình phục trở về Yên Kinh, ông ta như cá gặp nước. Bây giờ địa vị của ông ta đã cao hơn một bậc, là nhân vật danh tiếng lẫy lừng, đặc biệt là ở trong quân đội, ông ta được ví như Thái Sơn Bắc Đẩu.

Nhưng bây giờ, cấp trên của Trịnh Nam Thiên muốn gặp mình...

Cấp trên của ông ta... thì còn có trọng lượng đến mức nào!

Lâm Chính suy nghĩ một lát: "Được! Tôi đi cùng anh một chuyến”.

Người đàn ông lập tức mở cửa xe. Lâm Chính lên xe, Chiêm Nhất Đao và Băng

Thượng Quân lập tức theo sau, nhưng bị người đàn ông mặc đồ đen chặn lại.

"Xin lỗi, lần này chỉ mời một mình thần y Lâm, hai người chờ ở khách sạn, hoặc chờ ở đây cũng được”, người áo đen nói.

"Khốn kiếp! Nếu các người làm hại cậ sao? Cút ra ngay!", Chiêm Nhất Đao tức giận, hét toáng lên.

Tuy nhiên, người đàn ông mặc đồ đen vẫn bất động.

Lâm Chính mở lời: "Nhất Đao, hai người về khách sạn trước chờ tôi, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.

“Cậu Lâm, những người này không rõ lai lịch, cậu hãy cẩn thận”, Chiêm Nhất Đao lo lắng nói.

“Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận”, Lâm Chính gật đầu. Lúc này hai người họ mới chịu nghe lời.

Chiếc xe khởi động, lái thẳng về phía trung tâm Yên Kinh.

Xe không đi quá chậm mà rất ổn định, không hề bị xóc.

Chiếc xe này không được coi là cao cấp nhưng vẫn có thể lái rất vững vàng, có thể thấy người đàn ông mặc đồ đen có kỹ năng lái xe phi phàm.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước một tòa nhà cũ ở trung tâm thành phố.

Tòa nhà cũ này đã tồn tại ít nhất vài thập kỷ, sơn trên sàn và tường bị bong tróc, tòa nhà hơi tối, phong cách cực kỳ cũ kỹ, không có nhiều cơ sở vật chất. Nhưng cả tòa nhà và môi trường xung quanh rất sạch sẽ, tuy đơn giản nhưng lại có hương vị độc đáo.

Xe dừng lại bên ngoài tòa nhà cũ, người đàn ông mặc đồ đen mở cửa cho Lâm Chính, sau đó

dẫn anh vào.

Sau khi lên tầng ba, người áo đen dè dặt gõ

cửa. "Tới rồi, tới rồi!"

Một giọng nói hiền hòa thân thiện phát ra từ bên trong.

Cánh cửa được mở ra.

Trước mặt là một ông lão tóc bạc trắng đeo kính cận.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước một tòa nhà cũ ở trung tâm thành phố.

Tòa nhà cũ này đã tồn tại ít nhất vài thập kỷ, sơn trên sàn và tường bị bong tróc, tòa nhà hơi tối, phong cách cực kỳ cũ kỹ, không có nhiều cơ sở vật chất. Nhưng cả tòa nhà và môi trường xung quanh rất sạch sẽ, tuy đơn giản nhưng lại có hương vị độc đáo.

Xe dừng lại bên ngoài tòa nhà cũ, người đàn ông mặc đồ đen mở cửa cho Lâm Chính, sau đó

dẫn anh vào.

Sau khi lên tầng ba, người áo đen dè dặt gõ

cửa. "Tới rồi, tới rồi!"

Một giọng nói hiền hòa thân thiện phát ra từ bên trong.

Cánh cửa được mở ra.

Trước mặt là một ông lão tóc bạc trắng đeo kính cận.

Lâm Chính ngồi trên một chiếc ghế sofa cũ, mở lời hỏi.

Giọng điệu anh mặc dù nhẹ nhàng, nhưng mãi lâu sau sự chấn động trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.

“Ồ, cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn tán gẫu với cậu thôi”, Nông Đường Công rót cho Lâm Chính một tách trà, cười nói.

Lâm Chính im lặng.

Nông Đường Công đưa sang một điếu thuốc, Lâm Chính do dự, nhưng vẫn cầm lấy.

"Chàng trai trẻ, cậu rất có triển vọng! Tôi đã nghe nói câu chuyện trên đỉnh núi Yên Long, không tệ. Hiện nay, những người trẻ tuổi có triển vọng như cậu ở nước ta rất ít. Đúng là hậu sinh khả úy”, ông lão rít một hơi thuốc, cười nói.

"Ông quá khen rồi”.

"Ồ, không phải tôi quá khen đâu, mà tôi đang nói thật đấy. Có thể khiến những nhân vật như Khổng Hăng Xuân, Giang Nam Tùng cúi đầu thì nhất định không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Nghe nói, bà lão thích luyện võ kia cũng nhìn câu bằng con mắt khác rồi. Chàng trai trẻ, tương lai của cậu là vô hạn", Nông Đường Công mỉm cười.

“Ông cụ Nông mời tôi đến đây là để nói những chuyện này sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

"Tôi nói rồi đấy, chỉ trò chuyện tán gẫu thôi, nhưng khen cậu thì cũng phải nhắc nhở cậu. Chàng trai trẻ, đừng quá bốc đồng dễ đắc tội với người khác, kẻ địch quá nhiều không phải là chuyện tốt với cậu. Ở Yên Kinh, quả thật cậu đã làm được rất nhiều chuyện hơn người. Nói về chuyện trên đỉnh núi Yên Long, cuộc quyết đấu giữa cậu và Lâm Cốc phù hợp với quy tắc võ thuật, theo lý mà nói, chúng tôi sẽ không can dự, nhưng những chuyện tiếp đó quả thực đã vượt ngoài quy tắc. Đương nhiên tôi cũng biết cậu đã bị bọn họ ép đến đường cùng, không làm vậy cũng không được. Tôi mời cậu đến không phải để phê bình cậu, mà chỉ muốn khuyên bảo cậu, những chuyện như vậy nếu có thể không xảy ra thì đừng nên xảy ra, nếu xảy ra rồi thì đừng nhắc đến nữa, cậu hiểu ý của tôi không?", Nông Đường Công gạt tàn thuốc, mỉm cười nói.

Lâm Chính cau mày, bình tĩnh nói: "Cho nên, ý của ông là... muốn tôi thả Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân sao?"

“Đây là chuyện của bọn họ, tôi sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa cũng không có ý định nhúng tay vào, cậu Lâm, đây là Yên Kinh, mọi việc đều phải có chừng mực, nếu như cậu làm lớn chuyện thì chúng tôi cũng khó dọn dẹp tàn cục".

"Tôi không phải là người thích gây chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là người khác đừng chọc vào tôi! Quả thật có những lúc, tôi làm chuyện không nghĩ đến hậu quả, nhưng đó là do người khác chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi... Ông cụ Nông, e rằng dù là ai tới cũng không khuyên được tôi đâu. Làm chuyện gì, phạm tội gì tôi đều nhận hết nhưng tôi sẽ không hối hận vì những tất cả những việc tôi đã làm”, Lâm Chính hờ hững nói.

Nghe những lời kiên quyết của Lâm Chính, bàn tay cầm điếu thuốc của Nông Đường Công không khỏi run rẩy.

Khuôn mặt già nua của ông ấy hơi đanh lại, một lúc sau, ông ấy lại nở nụ cười: "Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi! Khí lực tràn trề! Không tệ! Nhưng... tôi vẫn phải nói một câu, đừng quá bốc đồng dễ đắc tội với người khác, chuyện gì có thể giải quyết nhẹ nhàng thì cứ giải quyết nhẹ nhàng!"

"Ông cụ Nông, chuyện này dường như không phải một mình tôi có thể quyết định được mà nhỉ? Dù tôi muốn xử lý nhẹ nhàng, nhưng những người khác sẽ đồng ý sao?”, Lâm Chính lắc đầu nói.

"Ừ... thế này đi!"

Nông Đường Công đột nhiên cầm lên một tờ giấy còn in hằn dấu vết thời gian, rồi lại cầm cây bút bên cạnh viết một dãy số, sau đó cẩn thận xé các con số ra và đưa cho Lâm Chính.

"Cậu Lâm, đây là số điện thoại riêng của tôi, bình thường người có thể liên lạc vào số điện thoại này không nhiều! Tôi giao cho cậu, nếu có ai cố ý làm phiền cậu, chỉ cần không phải lỗi của cậu thì cậu có thể gọi số này cho tôi. Tôi sẽ giúp cậu giải quyết, nếu tôi không giải quyết được thì cậu hãy giải quyết theo cách của mình, cậu thấy thế nào?", Nông Đường Công nói.

Lâm Chính sững sờ, nhìn tờ giấy, vội vàng đưa tay nhận lấy, cẩn thận quan sát một hồi rồi vội vàng nhét vào trong túi.

Lâm Chính biết rõ dãy số này có ý nghĩa gì.

Đây đúng là một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm...

"Ông cụ Nông đã nói như vậy thì sao tôi có thể không nể mặt chứ? Mọi việc đều nghe theo ông!", Lâm Chính gật đầu.

"Ha ha, vậy thì tốt! Nào chàng trai trẻ, cậu không vội trở về Giang Thành đúng không? Tôi thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, uống cùng tôi một ly nhé? Tiểu Lưu! Cậu ra ngoài ngõ mua vài món ngon về đây. Hôm nay, tôi phải trò chuyện thật vui vẻ với anh hùng trẻ tuổi của đất nước chúng ta!", Nông Đường Công mỉm cười, lại châm một điếu thuốc khác, nhưng chưa rít được mấy hơi, ông ấy lại ho sặc sụa.

"Thủ trưởng! Thủ trưởng không sao chứ?", người áo đen vội vàng hét lên, vẻ mặt luống cuống.

"Không sao, không sao, mau đi đi, đừng để cậu Lâm đợi lâu!", Nông Đường Công ngừng ho khan, hơi thở hổn hển cười nói.

Người đàn ông mặc đồ đen do dự, nhưng vẫn quay đi.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói: "Đừng mua đồ ăn nữa, anh đi bốc mấy vị thuốc về đây đi”.

Người áo đen sửng sốt.

"Thuốc hả?", Nông Đường Công ngơ ngác, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, cậu Lâm, cậu được người ta gọi là thần y! Sao nào? Cậu nhìn ra căn bệnh tiềm ẩn của tôi rồi sao?”

"Tôi nhìn ra rồi, nhưng... không chỉ nhìn ra mỗi căn bệnh tiềm ẩn”.

"Ồ? Vậy thì cậu còn thấy gì nữa?", Nông Đường Công hỏi.

Lâm Chính do dự, rồi nói: "Ông có khả năng... không sống qua được ba ngày nữa”.

Đọc truyện chữ Full