TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2103. ÔNG TỚI THÌ TỐT QUÁ RỒI”.

Tất cả mọi người đều cho rằng thần y Lâm sẽ nhịn. Vì dù sao họ cũng nhận ra đối phương là người không hề đơn giản. Vậy mà vì một chút chuyện anh lại tự tạo ra cho mình một kẻ địch sao?

Thần y Lâm đáp lại vô cùng hào sảng. Bảo Chiêm Nhất Đao cứ ra tay. Đám đông bàng hoàng và cho rằng thần y Lâm quá xốc nổi.

Chiêm Nhất Đao thì sung sướng lắm. Ông ta nhìn người đàn ông mặc vest trắng và cứ thế lao tới tấn công.

Tay ông ta hóa thành đao dù nhìn có vẻ chẳng có gì là lợi hại. Thế nhưng trên thực tế, uy lực của nó thật sự kinh thiên động địa.

Từ trước tới nay không ai dám khiêu chiến với ông ta. Nhất là những thể loại miệng còn hôi mùi sữa như thế này. Thế nên Chiêm Nhất Đao không hề khách khí.

Người đàn ông mặc ves trắng lúc này mới nhận thức được có gì đó không ổn. Hắn tái mặt, vội lùi lại chứ nào dám đỡ chiêu của đối phương.

Thế nhưng tay của Chiêm Nhất Đao quá nhanh. Hắn không kịp né đòn. Trong lúc cấp bách, người đàn ông mặc vest vội lấy miếng ngọc mà bố mình đưa cho lên đỡ.

Rác...Miếng ngóc nứt vỡ. Đến cả cánh tay của người đàn ông cũng bị nứt. Cơn đau trỗi dậy khiến mặt hẳn tái mét. Hắn vội vàng lùi lại, cơ thể loạng choạng và ngã ra đất

“Hả”.

“Cậu chủ”.

“Cậu sao rồi”.

“Cậu không sao chứ?”

Đám đông vội vàng đỡ hắn dậy. Các quan khách cũng sững sờ. Nhưng Chiêm Nhất Đao nhận được lệnh là lột da người đàn ông này nên sao ông ta có thể dừng lại được.

Ông ta sải bước đi tới, đẩy đám người đang đỡ người đàn ông mặc vest ra. Cả đám gầm lên, đồng loạt tấn công Chiêm Nhất Đao.

Bọn họ nào phải đối thủ của ông ta. Chưa làm gì thì đã bị ông ta xử lý rồi. Đám bảo vệ cũng không dám ngăn lại.

Quan khách thì thấy ớn lạnh. Bởi vì những kẻ có võ đều nhận ra vấn đề.

“Người đàn ông đeo mặt nạ này có thực lực ghê gớm quá”.

“Không rây vào được đâu...” “Chúng ta đứng xem là được rồi”.

Đám đông lầm bầm. Người đàn ông mặc vest ôm cánh tay bị gãy, nghiến răng đứng dậy.

“Rốt cuộc ông là ai vậy?”, hắn hét lớn.

“Có quan trọng không?”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng.

“Vậy ông có biết tôi là ai không?”

“Cũng không quan trọng nốt”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng, sau đó lao lên định kết liễu người đàn ông.

“Ấm,

Có người hét toáng lên. Người đàn ông mặc vest vội vàng lùi lại. Hắn trố tròn mắt nhìn cánh tay của Chiêm Nhất Đao giáng xuống. Một chiêu thôi mà có uy lực tới mức ghê người. Hắn...không thể nào đỡ được.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc thì...:“Ai dám làm hại con trai tôi?”, một bóng hình lao vào, va chạm trực diện với đòn tấn công của Chiêm Nhất Đao.

Bùm...Âm thanh nặng nề vang lên. Sóng sức mạnh tản ra bốn phía.

Các quan khách thi nhau lùi lại. Vài chiếc bàn bị lật tung, vỡ vụn. Hiện trường tan hoang. Chiêm Nhất Đao lùi lại vài bước mới đứng vững.

“Hả?”, ông ta cảm thấy khá bất ngờ. Băng Thượng Quân và Lâm Chính cũng nhìn bằng vẻ không dám tin.

Chiêm Nhất Đao là thần đao đấy. Vậy mà có người đỡ được đòn tấn công của ông ta sao...

Thực lực của đối phương có lẽ không hề thua kém Chiêm Nhất Đao. Lâm Chính nhìn người này thì phát hiện đó là một người đàn ông trung niên để tóc dài.

Người đàn ông mặc vest, cơ thể cao lớn, vai rộng. Ông ta đã ẩn đi khi tức, đôi mắt biến thành màu đỏ máu trông vô cùng tà ma.

“Đây là...”, Chiêm Nhất Đao nhìn người đàn ông trung niên và khế tái mặt. Băng Thượng Quân và Lâm Chính tỏ vẻ nghỉ ngờ.

Quan khách hoang mang. Người này nhìn có vẻ lợi hại.

Lúc này, có tiếng bước châm rầm rầm đi vào. Đi đầu chính là Giang Nam Tùng. Ngoài ra còn có các tầng lớp cấp cao nhà họ Lương. Lương Huyền Mi cũng có mặt.

Nhìn thấy những người này, nhiêu quan khách bước lên chào hỏi: “Ây da, Hội trưởng, cuối cùng ông cũng tới rồi”.

“Hội trưởng, đã lâu không gặp. Ông tới thì tốt quá rồi”.

“Lát nữa chúng ta phải uống với nhau vài ly nhé”.

Âm thanh huyên náo vang lên. Giang Nam Tùng cũng cười đáp lại: “Xin lỗi các vị, để tôi xử lý công việc chút đã nhé”.

Ông ta nhanh chóng bước tới bàn của Lâm Chính: “Sao thế Thần y Lâm, ông Quý, tại sao lại ra tay ở đây chứ? Do tôi tiếp đãi không chu toàn sao?”, sắc mặt Giang Nam Tùng trông vô cùng cổ quái.

“Hội trưởng Giang, đây là ai mà dám ra tay với con trai tôi vậy?”, người đàn ông trung niên nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“À, vị này chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, ông Quý chắc ông từng nghe qua”, Giang Nam Tùng mỉm cười.

Đọc truyện chữ Full