“Hả?”, Lâm Chính dừng lại, nhìn Giang Nam Tùng bằng vẻ vô cảm. Đôi mắt anh ánh lên vẻ âm sầm.
“Giang Nam Tùng, ông nói cái gì?”
Giang Nam Tung run bản người, có phần sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng: “Thần y Lâm, cậu Quý và Quý tông chủ đại cho Cái Thiên Tông, hôm nay nếu họ có gặp tổn thất gì ở đây thì tôi đảm bảo cậu không sống nổi tới ngày mai đâu. Tôi nói cho cậu biết, đôi quân tinh nhuệ của Cái Thiên Tông đã tới 'Yên Kinh rồi. Cụ tổ Cái Thiên cũng đã có mặt. Chắc cậu nghe qua về cụ tổ Cái Thiên chứ, đó là một vị thần về võ thuật. Ông ấy mà muốn giết cậu thì dễ như trở bàn tay. Cậu dám động tới con trai và cháu của ông ấy thì chắc chắn cậu sẽ bị thịt nát xương tan. Vì vậy thần y Lâm, tôi đang muốn tốt cho cậu nên khuyên cậu hãy nhẫn nhịn. đừng làm hại bọn họ. Nếu không cậu sẽ hối hận đấy”.
“Cụ tổ Cái thiên sao?”, Lâm Chính khế chau mày.
Chiêm Nhất Đao nghe thấy bèn tái mặt, vội chộp lấy cây đao trong tay Lâm Chính: “Cậu đừng nóng, cụ tổ Cái Thiên đã tới Yên Kinh thì cậu không thể làm hại những người này được. Nếu không chúng ta sẽ mất mạng đấy”. “Ông biết cụ tổ Cái Thiên à?”, Lâm Chính hỏi.
Chiêm Nhất Đao lắp bắp: “Người mà đánh bại tôi khi đó chính là cụ tổ Cái Thiên”.
“Vậy sao?”
“Cậu Lâm, chắc cậu không biết, cụ tổ Cái Thiên dùng rất nhiều cách tà ma để nâng cao công pháp của mình. Bọn họ không quan tâm tới hậu quả của việc tu luyện đó. Trên thực tế thiên phú và năng lực của tôi không hề thua kém ông ta, nhưng bọn họ sử dụng cấm thuật gia tăng tốc độ quá nhanh, chỉ trong vòng 20 năm mà họ đã tu luyện được sức mạnh bằng tôi tu luyện cả 60 năm rồi. Khi đó ông ta đã đánh bại tôi. Giờ đã bao năm trôi qua, thực lực của ông ta tới mức nào, chẳng ai biết được. Cậu Lâm, nếu tôi đoán không nhầm thì thực lực lúc này của ông ta đã đạt tới trình độ mà người thường không thể đấu lại được nữa rồi. Tôi lo..”, nói tới đây ông ta dừng lại.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh hiểu ý của Chiêm Nhất Đao. Nếu như đến cả ông ta còn sợ thì chắc chẳn cụ tổ Cái Thiên vô cùng khủng khiếp.
Có điều anh không thể hiện sự lo lắng. Anh chỉ hít một hơi thật sâu, nhìn đám đông trước mặt và suy nghĩ.
Người đàn ông trung niên tên Quý Bạch Sam hừ giong: “Thần y Lâm, xem ra người của cậu biết điều đấy. Đúng vậy, bố của tôi cũng chính là cụ tổ Cái Thiên Tông đã tới Yên Kinh rồi. Nếu như cậu động vào tôi và con trai tôi thì bố tôi sẽ băm vẫm cậu ra. Không chỉ có cậu mà những người bên cạnh cậu cũng đều phải chết. Tôi khuyên cậu đừng vì một phút nhất thời mà phạm phải sai lầm cả đời. Tới khi đó cậu hối hận cũng không kịp đâu”.
“Đúng vậy, thần y Lâm...anh...dám giết tôi thì ông nội tôi nhất định sẽ giết cả nhà anh..., người thanh niên cũng gào lên.
Dứt lời, tất cả đều cười: “Hừ, xem ra sau lưng họ còn có thế lực vô cùng khủng khiếp".
“Cụ tổ Cái Thiên sao? Nghe đã biết không phải dạng vừa rồi”.
“Có thể khiến cả hội trưởng Giang liều mạng thế kia thì đủ để thấy cụ tổ này đáng sợ tới mức nào”.
“Ha ha, đối phương khó nhẵn như vậy, để xem thần y Lâm sẽ xử lý ra sao”.
“Giờ cậu ta tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Vì vậy, có phải là cậu ta quá xốc nổi không?”
“Đúng vậy”.
Đám đông cười Lâm Chính. Băng Thượng Quân cũng nhìn Chiêm Nhất đao và vội bước tới: “Lão tiền bối, cụ tổ Cái Thiên..thật sự lời hại như vậy à?”
“Chỉ có thể nói là mạnh hơn cả tôi. Ba chúng ta liên thủ lại cũng chưa chắc đã làm gì được”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Đường đường là thần đao còn phải nói ra như vậy đủ để chứng minh sự khủng khiếp của đối phương...
“Vậy phải làm sao? Thầy đừng nóng, chuyện nhỏ thì coi như không có gì đi ạ”, Băng Thượng Quân lên tiếng.
Nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh nhìn Quý Lân đang run rẩy rồi đưa tay ra, túm chặt tóc của hắn và kéo đi.
“Á..", Quý Lân đau đớn gào thét. “Cậu làm cái gì vậy? Dừng tay”, Quý Bạch Sam gào lên. Người của Cái Thiên Tông cũng trố tròn mắt
“Thần y Lâm...cậu thật sự không sợ cụ tổ Cái Thiên sao?”, Giang Nam Tùng bàng hoàng.
“Tại sao tôi phải sợ ông ta?”, Lâm Chính hỏi ngược lại
“Cậu...cậu đúng là đồ cứng đầu. Thần y Lâm, uy lực của cụ tổ không phải là ai cũng khiêu chiến được đâu. Tốt nhất cậu thả cậu Quý ra, nếu không cụ tổ mà tới thì với sức cậu sẽ chẳng là cái thá gì
hết", Giang Nam Tùng bặm môi.
Thế nhưng mọt giây sau...“Có điện thoại không?"
Đám đông kinh ngạc. “Ý cậu là gì?”, Quý Bạch Sam lạnh giọng.
Lâm Chính đưa chân lên đạp mạnh vào hai chân của Quý Lân.
Rắc... Tiếng xương gãy giòn giã vang lên. Quý Lân đau tới mức ngất lịm.
“Con trai”, Lý Bạch Sam trừng mắt.
“Tôi cho ông một cơ Glờ ông gọi điện cho cụ tổ tới đây. Tôi muốn biết rốt cuộc ông ta có giết nổi tôi hay không”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Cả hiện trường im lặng. Anh quá ngông cuồng. Rõ ràng là không coi người của Cái Thiên Tông ra gì. Thậm chí là khinh thường cả cụ tổ.
Người của Cái Thiên Tông tức giận, ai cũng chỉ muống giết chết Lâm Chính ngay lập tức: “Khốn nạn. Cậu...dám sỉ nhục cụ tổ của chúng tôi?”
“Đúng là đồ chán sống”.
“Cậu đúng là loại không biết điều. Không thể tha thứ được”.
“Phải khiến cậu ta chết không toàn thây”.
“Đúng, chết không toàn thây”.
Đám đệ tử tức giận nói với nhau. Quý Bạch Sam cũng tức lắm. Ông ta chưa từng gặp ai dám khinh thường bố mình như vậy. Đúng là đại sỉ nhục.
Lý Bạch Sam gật đầu: "Được lắm. Thần y Lâm, cậu đã tự tin như vậy thì phải để bố tôi dạy cho cậu
một bài học rồi. Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận”.
Quý Bạch Sam lấy điện thoại ra gọi. Sau đó ông ta bỏ điện thoại xuống và nhắm mắt chờ đợi.
Bầu không khí trở nên đặc quánh. Thời gian như dừng lại. Đám đông không dám thở mạnh.
Tâm ba phút sau, điện thoại của ông ta lại đổ chuông. Ông ta nghe máy. Sau đó ông ta
lên tiếng: “Bố tôi đã tới cửa rồi”.