TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2109 “TẠI SAO TÔI PHẢI SỢ ÔNG?”

Cụ tổ Cái Thiên đã có ý định giết người.

Cho dù đang ở trước mặt mọi người nhưng ông ta không định bỏ qua cho Lâm Chính.

Dù sao tên này cũng dám khiêu khích ông ta trước mặt đám đông, lại còn đánh con trai ông ta bị thương, làm tay chân của cháu ông ta gãy nát.

Đây là sự sỉ nhục! Không ai dám làm thế với ông ta.

Nếu không chết người này, ông ta thề sẽ không bỏ qua.

“Cậu yên tâm đi, tôi không chỉ giết cậu mà còn lột da, bẻ xương của bố mẹ, anh em cậu, sau đó lấy đầu của chúng làm thành bồn tiểu, phân phát cho đệ tử Cái Thiên Tông sử dụng. Tôi sẽ dùng hết thủ đoạn ngang ngược và tàn nhãn nhất để đối phó với cậu. Tôi muốn khiến cậu hối hận vì đã sinh ra trên đời này, khiến cậu hối hận khi chống đối với Cái Thiên Tông”.

Cụ tổ Cái Thiên khàn giọng nói, sau đó cũng không nói mấy lời thừa thãi nữa, vươn tay ra túm lấy Lâm Chính.

Bàn tay gầy guộc của ông ta vươn ra rõ ràng không nhanh nhẹn, nhưng ngay khi ông ta sắp chạm vào Lâm Chính, dường như đầu ngón tay có một luồng khí tức kỳ dị huyền bí như một sợi tơ nhện bao phủ lấy cả người Lâm Chính.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, thầm niệm một tiếng, lập tức sử dụng khí kình để phản kháng.

Nhưng càng phản kháng lại nhận ra khí ý này càng kích động.

Chúng nhanh chóng truyền ra khắp cả người Lâm Chính, đồng thời xuyên qua da thịt, khống chế gân cốt trong cơ thể Lâm Chính, như muốn xé nát chúng ra.

Lâm Chính nhận ra điều gì, vẻ mặt căng thẳng, lập tức lấy một cây châm bạc ra đâm vào bàn tay vươn ra đó.

Vèol

Châm bạc đâm vào lòng bàn tay, bàn tay gầy guộc đó lập tức bị ép lùi về.

Nhưng khi bàn tay gầy guộc đó lùi lại, khí ý bao quanh gân cốt cũng trở nên điên cuồng, lan tràn ra khắp nơi, gân ở một số nơi bị kéo ra, xương cốt vài chỗ cũng bị khí ý này làm bị thương.

Mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Chính lùi về sau một bước, cả người hơi run lên.

Rõ là Lâm Chính đã trúng chiêu, không phải là đối thủ của cụ tổ Cái Thiên.

Thế nhưng mọi người không biết tình hình vừa rồi của Lâm Chính nguy hiểm đến mức nào.

Nếu anh không kịp đẩy bàn tay gầy guộc kia ra, một khi bàn tay đó đánh trúng vào người anh thì khí ý bao phủ trên gân cốt của anh sẽ nổ tung.

Lúc đó Lâm Chính sẽ giống tình trạng của vị khách lúc nấy, thịt nát xương tan nằm dưới đất không động đậy được.

Đây là chiêu thức đáng sợ hơn một đòn tất chết.

Phải nói rằng bản lĩnh của cụ tổ Cái Thiên này đáng sợ thật.

“Có bản lĩnh đấy”. Cụ tổ Cái Thiên nhìn châm bạc trong lòng bàn

tay, nhẹ nhàng hất nó ra, châm bạc lập tức văng ra đâm ngược về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vốn dĩ định đỡ lấy nhưng tốc độ của châm bạc quá nhanh, không thể đỡ được, chỉ có thể tránh sang một bên.

Vụt!

Châm bạc đâm xuyên qua bức tường, bắn ra ngoài hội trường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Chính nhíu mày.

Thực lực này... e là anh chưa chắc có thể đánh thắng cụ tổ Cái Thiên.

“Cậu Lâm, cậu không phải là đối thủ của người này. Sợ là có cộng thêm bọn tôi cũng chưa chắc đã đánh thắng, vẫn nên rời khỏi đây nhanh thôi”, Chiêm Nhất Đao nhận thấy tình hình không ổn bèn nói.

Thực lực của cụ tổ Cái Thiên đã mạnh hơn lúc đầu đánh nhau với ông ta không biết bao nhiêu lần.

Cảm giác mà cụ tổ Cái Thiên mang đến cho. Chiêm Nhất Đao chỉ có hai chữ.

Khủng khiếp!

Đây không phải là người mà bây giờ ông ta có thể đánh lại.

“Cậu Lâm, chắc chắn cụ tổ Cái Thiên này lại dùng cấm thuật tà pháp để nâng cao thực lực của ông ta, ông ta không còn như trước nữa, không đối phó được. Đi thôi, nếu không đi nữa thì sẽ không đi được đâu”.

Thấy Lâm Chính không có ý định đi, Chiêm Nhất Đao lại khuyên.

“Thầy ơi, đi thôi”.

Băng Thượng Quân cũng vội lên tiếng, vô cùng lo lắng.

Không có tác dụng.

Lâm Chính để hai tay ra sau lưng, đứng đó nhìn cụ tổ Cái Thiên, gương mặt không chút sợ hãi.

Hai người nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa.

Dáng vẻ bình tĩnh này lại khiến cụ tổ Cái Thiên hơi cảnh giác.

“Chàng trai, cậu không phải là đối thủ của tôi, không muốn chạy à. Sao thế? Cậu vẫn muốn đánh với tôi ư? Sao nào? Cậu không sợ tôi hả?”, cụ tổ Cái Thiên hỏi.

“Tại sao tôi phải sợ ông?”

“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cũng được, tôi sẽ phế bỏ tay chân cậu trước, sau đó lấy lục phủ ngũ tạng của cậu, cuối cùng là chém đầu cậu”.

Cụ tổ Cái Thiên lạnh nhạt nói, sát khí toát ra ngút trời, cả người như mãnh thú lao về phía Lâm Chính.

Nhưng lúc này Lâm Chính lại đứng ở đằng xa không động đậy, còn nói: “Ông muốn giết thì tôi sẽ để ông giết. Tôi ngược lại muốn xem thử, giữa

chúng ta ai sẽ chết thảm hơn”.

Nghe anh nói thế, mọi người nghẹn thở, không hiểu ý của anh.

Ánh mắt cụ tổ Cái Thiên cũng thay đổi.

Nhưng ông ta không dừng lại, đánh một đòn vào đầu Lâm Chính.

Thế nhưng ngay khi sắp chạm vào đầu Lâm Chính, Lâm Chính cũng không có động tác gì.

Quả thật khiến cụ tổ Cái Thiên khiếp sợ.

Ông ta vội vàng thu chiêu lại, sức mạnh cuồn cuộn lập tức dừng lại.

“Cậu có ý gì?”, cụ tổ Cái Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Tôi nói, ông không thể làm tôi bị thương, càng không thể giết tôi, nếu không các ông chỉ sẽ chết thảm hơn tôi thôi”, Lâm Chính nói.

“Ha ha ha ha, cả đời tôi giết vô số người cũng chưa từng gặp người nào mà không thể giết! Tên nhóc miệng còn hôi sữa này, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Cậu nói không thể giết cậu, vậy thì tôi cho cậu thấy”.

Cụ tổ Cái Thiên bật cười, lần này không nương tay nữa, đánh một đòn sang, dùng sức chưởng vào đỉnh đầu Lâm Chính.

Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hét vang lên.

“Dừng tay lại cho tôi! Ai dám làm thần y Lâm bị thương! Cho dù là ai đều phải chết”.

Giọng nói bá đạo vang vọng khắp hội trường bữa tiệc.

Cụ tổ Cái Thiên nhíu chặt mày, lại dừng tay.

Nhiều người cũng dời tầm mắt sang nơi phát ra tiếng nói, trong đó có Giang Nam Tùng.

Thế nhưng ông ta chỉ liếc nhìn, gương mặt lập tức tái nhợt

không còn chút máu...

Đọc truyện chữ Full