“Sao mọi người có thể đánh mất một loại thuốc quan trọng như vậy chứ?”, Lâm Chính trố tròn mắt bằng vẻ không dám tin.
Tiểu Lưu khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, tôi cũng hết cách. Thuốc do con gái của thủ trưởng vứt đi. Cô ấy vứt ra ngoài cửa sổ. Chúng ta đã tìm cả nửa ngày rồi mà vẫn không tìm thấy...”
“Bị con gái của thủ trưởng vứt đi sao?”
“Đúng vậy! Thần y Lâm, nói một câu mà anh không muốn nghe thì có rất nhiều người nhà của thủ trưởng không thích anh. Bọn họ có tìm hiểu anh thông qua tivi và cảm thấy anh còn trẻ qúa, không thể nào có thể sở hữu y thuật thần kỳ như vậy được. Họ thấy chắc chản là anh đang lừa họ. Vì vậy họ không tin tưởng anh lắm. Con gái của thủ trưởng cũng vậy. Sau khi cô ấy biết thuốc này do anh đưa cho thì cho rằng loại thuốc này sẽ hại chết thủ trưởng...thế là đã vứt nó đi...Vì tôi cũng hết cách nên mới chạy tới tìm anh mà..”, Tiểu Lưu cuống lên: “Thần y Lâm, anh mau cùng tôi đi thôi”.
'Thật không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy... “Chúng ta lập tức hành động”, Lâm Chính cũng
không nhiều lời, chỉ cùng Tiểu Lưu chạy ra khỏi bữa tiệc. Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao cũng chạy theo.
“Anh..”, Lương Huyền Mi định nói gì đó nhưng thấy bộ dạng của Lâm Chính thì bèn dừng lại.
Lâm Chính thấy cô ta vẫn bình an thì cũng yên tâm. Có điều, lúc rời đi, anh nhìn cô ta bằng ánh mắt rối rắm.
Lương Huyền Mi mím môi, không nói gì. Cô ta biết giờ không phải là lúc can thiệp vào. Vì dù sao tin đồn giữa cô ta và thần y Lâm đã được lan truyền đi một cách hết sức vô lý. Lúc này nếu cô ta còn nói chuyện với anh thì sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Lâm Chính mà thôi.
Đám người Lâm Chính vừa đi khỏi thì bầu không khí lập tức trở nên vô cùng quỷ đị. Mọi người nhìn nhau...
“Bố không sao chứ?”, Quý Bạch Sam vội chạy tới đỡ cụ tổ Cái Thiên dậy và hỏi.
Trông cụ tổ lúc này thật chật vật. Có lẽ đây chính là ngày thê thảm nhất trong cuộc đời ông ta. Thế nhưng...ông ta không hề tỏ ra trức giận. Chỉ bám lấy tay của Quý Bạch San và nói: "Đi, lập tức rời khỏi đây”.
Quý Bạch Sam giật mình, không dám cãi lại, chỉ vội gật đầu đưa theo Quý Lân vẫn đang hôn mê rời đi. Mọi chuyện kết thúc, nhưng Giang Nam Tùng đúng là xui xẻo: “Cụ tổ, Quý tông chủ, đợi đã”. -
Giang Nam Tung kêu lên. Thế nhưng lúc này chẳng ai còn lo được cho mình nữa thì nào có thời gian quan tâm tới Giang Nam Tùng. Đám người Quý Bạch Sam chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái. Một lúc sau, cả đám đã mất dạng.
Giang Nam Tùng mặt cắt không ra máu, vội lùi lại, ngồi phịch ra ghế như người mất hồn. Những người bên cạnh chạy tới: “Hội trưởng Giang...ần này...phải làm thế nào? Người của Cái Thiên Tông bỏ chạy rồi, chúng ta lại đắc tội với thần y Lâm nữa. Độc trên người chúng ta không thể nào giải được nữa rồi. Lần này thì phải làm sao đây?”
“Xong rồi, chúng ta chết chắc". “Tôi không muốn chết”.
Cả đám gào khóc. Giang Nam Tùng mặt tối sầm. Ông ta siết chặt nắm đấm với vẻ bất cam. Rồi ông ta lập tức lên tiếng: “Thôi bỏ đi, chuyện tới nước này mà muốn sống thì chỉ có hạ mình thôi. Lát nữa đi tìm thần y Lâm rồi nhận tội với cậu ta vậy...”
“Thần y Lâm có tha cho chúng ta không?”
“Chúng ta...đã phản bội cậu ta không chỉ có một lần...”
“Không tha thứ thì cũng làm gì được? Người của Cái Thiên Tông chạy rồi, mạng của chúng ta nằm trong tay thần y Lâm. Nếu như không được tha thứ thì các vị tự lo hậu sự đi là vừa”.
“Không...", tất cả cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này Lâm Chính cùng Tiểu Lưu đang vội vàng đi tới nhà của Nông Đường Công. Tới nơi, mọi người tức tốc xuống xe và chạy lên lầu. Thế nhưng vừa lên tới nơi thì họ thấy cửa được mở, bên trong ngoài người giúp việc đang nấu ăn dọn đẹp ra thì
không thấy bóng của của Nông Đường Công đâu.
Tiểu Lưu cuống cả lên: “Di Vương, thủ trưởng đầu rồi?”
“Hả? Ông ấy đi cùng cô chủ rồi. Nói là đi khám bệnh..”, cô Vương đang nấu ăn vội vàng nói.
“Đi khám bệnh? Đi bệnh viện nào?” “Không biết, hình như tới chỗ thần y Diêu rồi...
“Thần y Diêu?”, Tiểu Lưu lập tức bừng tỉnh.
Lâm Chính thì tối mặt: “Tiểu Lưu, lập tức đưa tôi đi tìm ông ấy. Bệnh của ông ấy không thể kéo dài được. Thần y Diêu không nắm tình hình, chắc chắn sẽ để xảy ra chuyện. Mau đưa tôi đi. Nếu mà muộn thì ông cụ sẽ xong đời mất".
Tiểu Lưu giật bắn người: “Đi theo tôi”.
Nói xong, bọn họ lao ra ngoài...