TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2114 “MỜI CÁC VỊ VỀ CHO!

Dưới chân một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô Yên Kinh.

Một chiếc xe Buick dừng ở dưới chân núi, vài người đàn ông dùng cáng khiêng một ông lão đã hôn mê nhanh chóng chạy lên núi.

Dưới chân núi có rất nhiều xe sang trọng.

Những người nhà giàu hiển quý các kiểu ồ ạt đi bộ lên núi.

Trên ngọn núi có một vị thần y sống trên đó, tiếng lành đồn xa.

Mặc dù danh tiếng của thần y Lâm truyền khắp thế giới, nhưng trong mắt nhiều nhân sĩ thượng lưu, thần y chân chính thì phải là nhân vật tiên phong đạo cốt, ở ẩn nơi rừng núi cách xa đô thị này.

Tuổi trẻ mà có y thuật không ai sánh bằng...

Ai tin chứ?

Nhiều người cảm thấy chẳng qua là do mánh khóe lừa đảo của Lâm Chính quá cao siêu mà thôi,hoặc là giống với sản phẩm của việc thổi phồng hơn.

Ngược lại, vị thần y Diêu ở ngoại ô Yên Kinh là người nổi danh trên khắp thủ đô đã mấy chục năm, không biết đã chữa khỏi bao nhiêu chứng bệnh phức tạp, có thể gọi là đức cao vọng trọng ở địa phương.

Ngọn núi nhỏ này không tính là cao, theo lý mà nói, xe có thể chạy lên được.

Nhưng để thể hiện sự tôn trọng với thần y Diêu, tất cả người đến đây xin chữa bệnh đều dừng xe dưới chân núi.

Mấy chục năm qua không ai dám phá hoại quy tắc.

Thần y Diêu cũng mặc nhận quy tắc này.

Nghe nói có lần một người bệnh tình hình nguy cấp, tự lái xe xông thẳng vào sơn trang Thần Y ở đỉnh núi xin chữa trị, kết quả thần y Diêu nổi giận, ném cả người lẫn xe ra khỏi núi, còn người bệnh đó thì chết ở dưới chân núi.

Người thân của người bệnh đó cũng thuộc nhà quyền quý, nhưng không dám truy cứu trách nhiệm

của thần y Diêu.

Từ đó về sau, không ai còn dám bất kính với thần y Diêu.

“Tránh ra, tôi bảo các người tránh ra! Nếu làm ảnh hưởng đến bệnh tình của bố tôi, tôi sẽ cho các người biết tay! Tất cả tránh ra cho tôi”.

Một người phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi chạy vào, lớn tiếng hét.

Giọng hét cực kỳ chói tai, không hề khách sáo.

Dọc đường đi, người lên núi xin chữa bệnh cực kỳ bất mãn, vốn không muốn nhường.

Dù sao mọi người cũng lên núi xin chữa bệnh, ai cũng sốt ruột muốn chết.

Nhưng khi quay đầu nhìn lại, bọn họ đều biến sắc, đồng loạt lui ra, không ai dám cản đường.

Người phụ nữ dẫn theo cả đoàn người chạy. thẳng lên núi.

Đợi cô ta đi xa mới có người không kìm được hỏi: “Đó là ai mà kiêu căng vậy?”.

“Anh đui à? Không nhìn thấy người đang nằm trên cáng là ai sao?”.

“Ai?”.

“Nông Đường Công!”.

“Hả? Thủ... Thủ trưởng Nông?”. “Ai dám ngăn cản chứ?”.

“Còn không phải à... Nhưng vì sao thủ trưởng Nông lại ra nông nỗi đó? Chẳng phải lúc trước vẫn còn thấy ông ấy xuất hiện trên tivi sắc mặt hồng hào lắm sao?”.

“Ai biết được... Cũng không biết tình trạng của thủ trưởng Nông thế nào”.

“Hi vọng là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ có biến đấy”.

Mọi người lo lằng bàn tán.

Bây giờ, trước sơn trang Thần Y ở trên núi đã xếp một hàng dài những người.

Đó đều là những người đến xin chữa trị.

Có người đã chờ đợi ở đây đến mấy ngày, vì mỗi ngày thần y Diêu chỉ khám cho mười người bệnh, nên những ai lâm thời mới đến đây xếp hàng chắc chăn sẽ không được khám, chỉ có đợi ở đây từ sớm mới có hi vọng.

Tuy nhiên, cũng vì quy tắc này của thần y Diêu dẫn đến tình trạng của nhiều bệnh nhân ác hóa, trút hơi thở cuối cùng, không đợi được thần y Diêu khám bệnh cho.

Nhưng dù là vậy vẫn không ai nói gì thần y Diêu.

“Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”. Người phụ nữ chạy tới đỉnh núi, lao thẳng vào. trong cửa, hét lớn thêm.

“Này này, cô làm gì vậy? Muốn khám bệnh thì đi xếp hàng!".

Người ở cổng sơn trang lập tức ngăn cô ta lại.

Nào ngờ cô ta trở tay tát vào mặt người đó, phẫn nộ quát: “Tên chó không có mắt! Không biết tôi là ai sao? Mau cút sang một bên, đi gọi thần y Diêu đến khám bệnh cho bố tôi! Tôi nói cho mà biết, nếu bố tôi có bất trắc gì, các người không ai thoát khỏi, tất cả đều phải chôn chung với bố tôi!”.

“Bố cô là ai? Tôi nói cho cô biết, dù là Vương Sách Lâm tỷ phú trong nước có đến đây cũng phải xếp hàng! Đây là quy tắc của sơn trang!”, người đó phẫn nộ quát.

Người phụ nữ trở tay tát cho người đó một cái, quát: “Bố tôi là Nông Đường Công!”.

Giọng quát đó làm tất cả mọi người ở đây sợ hãi.

Người bị đánh ôm mặt, kinh ngạc nhìn cô ta. “Anh điếc rồi à? Còn không cút đi mời thần y Diêu?”, cô gái thấy người đó đơ ra tại chỗ, lại quát

lên.

Người đó run rẩy, vội hét to: “Cô Nông yên tâm! Tôi sẽ đi mời sư phụ! Tôi sẽ đi mời ngay!”.

Nói xong, người đó quay người chạy vào trong. Bọn họ cũng nối đuôi chạy theo.

Không lâu sau, người lúc trước lại chạy ra, hét lên: “Hôm nay đóng sơn trang!”.

“Mời các vị về cho! Hôm nay không khám bệnh nữa!".

“Về đi!".

Nói xong, vài đệ tử của sơn trang bắt đầu đóng cửa.

Người bên ngoài thấy vậy lập tức sốt ruột.

“Hả? Các người làm gì vậy? Tôi đã ở đây bốn ngày, sắp đến lượt tôi rồi, sao lại đóng cửa?”, một người lập tức tiến lên hỏi.

“Đây là yêu cầu của thần y Diêu! Vì sao à? Anh đi hỏi thần y Diêu đi!”.

Đệ tử đó bực dọc nói, không muốn quan tâm đến bọn họ, bắt đầu đóng cửa.

“Anh trai, đừng! Đừng đóng cửa, cầu xin anh hãy mời thần y Diêu ra cứu bố tôi! Hôm nay là hạn cuối chữa trị cho bố tôi, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, e là bố tôi không chống chịu được nữa. Cầu xin anh mời thần y Diêu đi, tôi dập đầu với anh!”.

“Phải đó, bệnh của con trai tôi vô cùng nguy kịch, sợ là không chịu nổi tới ngày mai. Theo thứ tự, hôm nay tôi là người thứ năm có thể khám bệnh, mong cậu vào trong chuyển lời cho thần y Diêu, ông ấy nhất định phải chữa bệnh cho con trai tôi, cầu xin cậu”.

“Cầu xin thần y Diêu khám bệnh cho chúng tôi”.

“Chúng tôi có thể đợi, nhưng bệnh nhân không đợi được nữa”.

“Cầu xin các người!”.

Người bên ngoài đều quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin.

Nhưng những người đó vẫn không quan tâm.

“Sư phụ đã nói đợi một hôm thì hãy đợi một hôm! Mọi người thành thật đợi đấy cho tôi, nếu không muốn khám bệnh thì cứ xuống núi, không ai cản các người!".

Nói xong, người đó phất tay: “Đóng cửa!”.

“Vâng”.

Cửa lớn chậm rãi khép lại.

“Thần y Diêu! Thần y Diêu!”.

Người bên ngoài gào thét thảm thiết, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Nhưng... không có tác dụng gì. Ngoài sơn trang ngập tràn tiếng khóc la.

Trong sơn trang, thần y Diêu bước nhanh đến Thánh Y Đường trong vòng vây của các đệ tử.

Thần y Diêu mặc một thân áo trằng, tóc bạc râu trắng tung bay, tiên phong đạo cốt, trông giống như tiên nhân.

Nhìn thần y Diêu bước đến, con gái của Nông Đường Công là Nông Tiểu Mai mừng rỡ, vội vàng tiến lên, nói: “Thần y Diêu, ông đến rồi! Mau, mau xem bệnh cho bố tôi với, bố tôi sắp không ổn rồi!”.

“Cô Nông yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa trị”.

Thần y Diêu đáp, ra lệnh cho người lấy châm bạc tới, châm cứu cho Nông Đường Công, sau đó kiểm tra.

Chốc lát sau, vẻ mặt ông ta không được tự nhiên, cực kỳ khó coi.

“Thần y Diêu, tình trạng của bố tôi thế nào rồi?”, cô Nông vội hỏi. “Cô Nông, cô đợi cho một lát, tôi và mấy vị

nguyên lão trong sơn trang bàn bạc xem”.

Thần y Diêu nói, sau đó đi đến một bên, mấy vị nguyên lão đi theo ông ta đến đây cũng lần lượt tiến lại gần.

“Thầy Diêu, tình hình của thủ trưởng Nông thế nào rồi?”, một người lập tức nhỏ giọng hỏi.

Thần y Diêu do dự một lúc, khẽ nói “Không

thể cứu chữa!".

Đọc truyện chữ Full