Ông lão phun ra một ngụm máu, thế cục hiện giờ đã thay đổi. Những người luôn hoài nghỉ về Lâm Chính lúc
này đều trợn tròn mắt, lộ ra vẻ quái dị.
Đặc biệt là người nhà họ Nông, vốn dĩ đã có rất nhiều người nhà họ Nông bất mãn với Lâm Chính, muốn nghĩ cách ngăn cản anh.
Nhưng khi nhìn thấy ông cụ Nông mở to miệng hít sâu, mọi người đều kinh ngạc.
Mặc dù ông lão vẫn đang hôn mê, nhưng không còn bộ dạng sắp chết nữa.
Nông Tâm và Nông Tiểu Mai cũng tròn xoe mắt, ngây người nhìn cảnh tượng này.
Lễ nào... ông lão thật sự được cứu sống rồi sao?
Hai người đã nín thở, đâu còn dám gây sự nữa.
“Thần y Diêu..” nguyên lão bên cạnh nhanh chóng định thần lại, nói với thần y Diêu.
Thần y Diêu hung hăng nói: “Bình tĩnh! Đợi xem đã...”
Lúc này, mọi người đều căng thẳng, khuôn mặt nặng trĩu, cảm thấy rất không ổn.
Lâm Chính tiếp tục trị thương.
Châm bạc đâm xuống, thuốc được truyền vào, nước da vốn tái nhợt của ông cụ Nông dần trở nên hồng hào.
Hơn nữa, hô hấp cũng dần ổn định trở lại.
Mọi người có thể nhìn thấy lồng ngực phập. phồng của ông ấy.
“Sống rồi! Sống rồi!" “Ông cụ được cứu rồi!”
“Thần y!”
“Thấy chưa! Đây là y thuật của thần y Lâm!” Đám người Triệu Chí Đông vui mừng hò hét.
Lúc này, người của nhà họ Nông đều cảm thấy thần y Lâm này có thể cứu sống người.
Còn người của sơn trang Thần Y đều chết lặng.
“Thần y Diêu! Không thể trì hoãn nữa rồi nguyên lão sốt ruôt, thì thào nói.
“Ra tay đi!” thần y Diêu cũng biết tình thế ngày càng nghiêm trọng, vì vậy không do dự nữa, lập tức nói.
Người của sơn trang Thần Y không do dự, vài nguyên lão lập tức tấn công về phía Nông Đường Công.
Bởi vì sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lâm Chính, nên không ai để ý đến mấy người sơn trang Thần Y đang tiến gần.
Rầm!
Nông Đường Công bất ngờ bị bọn họ hất từ bục xuống đất, đồng thời, một vị nguyên lão rút chiếc châm bạc trên người Nông Đường Công ra.
Phụt!
Nông Đường Công lại nôn ra mấy ngụm máu, nhìn chăm chằm hai chân, không có động tĩnh, cũng không rõ sống chết.
“A2”
Hiện trường náo loạn.
“Các người làm gì thế?”
Người nhà họ Nông hoang mang.
Triệu Chí Đông càng lo lắng hơn. Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao lao lên, trấn áp mấy nguyên lão của sơn trang Thần Y xuống
đất.
“Các người thật to gan! Dám phá hỏng mọi chuyện?”, Băng Thượng Quân tức giận nói.
“Giết người rồi! Giết người rồi!” mấy nguyên lão nằm trên mặt đất lập tức la hét.
“Giết người? Các ông mới là kẻ giết người! Thầy tôi cực khổ cứu người, các ông lại phá hỏng! Các ông muốn chết à?”, Băng Thượng Quân tức giận nói.
“Thần y Diêu! Ông có ý gì?”
Triệu Chí Đông lập tức quay lại, tức giận hỏi.
“Sơn trang Thần Y các ông không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì không xong đâu!” Nhậm Nhàn giận dữ nói.
“Nói đúng lắm!”
“Quyết không để yên!”
Đám đông cũng trở nên kích động.
Người nhà họ Nông cũng nhìn chằm chằm vào thần y Diêu, đợi ông ta mở miệng.
Thần y Diêu bình tĩnh nói: “Mọi người đừng nóng vội, mấy người họ không có ý phá hoại, chỉ là ngăn tên nhãi này bức hại thi thể của thủ trưởng Nông! Thủ trưởng Nông đã không thể cứu chữa, lúc nãy tôi nhìn thấy tên này dùng phương pháp châm cứu đặc biệt. Mặc dù phương pháp này có tác dụng thần kỳ trong một số trường hợp, nhưng nếu thực hiện không đúng cách thì sẽ khiến chức năng cơ thể của người bệnh bị tổn thương nghiêm trọng. Thủ trưởng Nông đã mất rồi, cậu ta dùng cách này chỉ là thử vận may mà thôi, tôi nhìn ra được cậu ta thất bại rồi, nếu tôi không ngăn cản thì thi thể thủ trưởng Nông đã hóa thành máu, cho nên tôi làm vậy là vì tốt cho thủ trưởng Nông! Lế nào các vị muốn thủ trưởng Nông chết không yên, chết không toàn thây sao?”
“Ông... “Nói vớ vẩn!”
“Tôi thấy ông thua mà không dám nhận!” Mọi người tức giận nói.
Mọi người không phải kẻ ngốc, biết rõ đây chỉ là lý do ngụy biện của thần y Diêu mà thôi.
Nhưng thần y Diêu cũng không tỏ vẻ yếu đuối: “Các người nói rằng tôi nói bậy! Các người hiểu y thuật hơn tôi à? Nói tôi nói bậy! Vậy các người lên đi, các người làm bác sĩ đi!”
Mọi người không nói nên lời. Lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Ông nói phương pháp châm cứu của tôi sai, phá hỏng thi thể của ông cụ Nông, đúng là đang nói nhảm. Ông nghĩ mọi người không hiểu y thuật nên nói lung tung mà thôi”.
“Thằng nhãi! Chẳng phải cậu đang đơn phương phản bác tôi sao? Nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì bây giờ cứu sống thủ trưởng Nông đi, bảo ông ấy mở miệng nói chuyện, thừa nhận mình chưa chết chẳng phải là được sao? Còn chỉ há miệng hay run người thì không tính là sống lại!” thần y Diêu chậm rãi nói.
Châm bạc của Lâm Chính bị phá hỏng, vết thương của ông cụ Nông càng trở nên nghiêm trọng, lúc này đã không còn cách khôi phục, thần y Diêu đương nhiên không hề sợ.
Chỉ cần Nông Đường Công chết thì ông ta không cần lo lắng nữa.
Thần y Diêu nhếch khóe miệng, trong mắt lộ vẻ tự tin.
Mọi người vô cùng tức giận.
Lúc này, ai cũng nhìn ra sự vô liêm sỉ của thần y Diêu.
Bảo một người chết đứng lên nói chuyện... trừ phi là thần tiên, nếu không, ai có thể làm được?
Đây quả thực là làm khó người khác!
Nhưng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Muốn ông cụ Nông tỉnh lại à? Đơn giản! Bây giờ tôi chỉ cần một cây châm bạc cũng có thể khiến ông ấy tỉnh lại, ông tin không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói, anh cầm một cây châm bạc, đi về phía Nông Đường Công.
“Cậu nói cái gì?”
Thần y Diêu hít một hơi thật sâu.
Người của sơn trang Thần Y đều trố mắt nhìn.
“Đừng nói nhảm nữa!”
“Không tin à? Vậy thì nhìn đi!”
Lâm Chính trầm giọng nói rồi đâm châm bạc vào giữa lông mày Nông Đường Công.
Ngay lập tức, cả người Nông Đường Công run rẩy kịch liệt.
Giống như bị điện giật...