Lâm Chính biết được chuyện người của đại hội tìm đến nhà họ Lâm ngay.
Đương nhiên, đại hội không thể nào diệt trừ nhà họ Lâm thật, lý do rất đơn giản, bên đại hội không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do nhà họ Lâm làm.
Cho dù không diệt trừ nhà họ Lâm, lần này ít nhất cũng khiến nhà họ Lâm mất một lớp da.
Lần này dạy cho nhà họ Lâm một bài học, tâm trạng Lâm Chính rất tốt.
Nhưng đó chỉ là món khai vị, ân oán giữa Lâm Chính và nhà họ Lâm vẫn phải giải quyết ở đại hội.
Đến lúc đó, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt. Lâm Chính thở ra một hơi, định đi đến tầng hầm xem tình hình của đám người Bạch Họa Thủy, thuận
tiện hỏi bọn họ vài câu liên quan đến đại hội.
Anh đi rất khiêm tốn, một mình ngồi xe buýt, đồng thời còn dịch dung.
Vị trí của tầng hầm không thể bị bại lộ, anh vẫn đang ở trong giai đoạn bị đại hội và các thế lực theo dõi, nếu nghênh ngang đi lại, vị trí tầng hầm sẽ bại lộ trước công chúng.
Tuyến xe bus số 5 là tuyến đường đến tầng hầm gần nhất.
Lâm Chính trả tiền lên xe.
Người trên xe không nhiều, anh cũng hiếm khi được yên tĩnh ngắm nhìn thành phố này.
Đúng lúc đó, hai bà thím mua rau ở trên xe trò chuyện phiếm với nhau thu hút sự chú ý của Lâm Chính.
“Này, bà có xem tivi không? Gần đây có trận đấu gì đó có người chết luôn!".
“Trận đấu gì? Còn có người chết?”.
“Nghe nói là trận đấu giao lưu võ thuật gì đó, người của chúng ta đánh với người nước ngoài. Vốn tưởng có thể thắng, kết quả bị đánh bầm dập, chậc, thua thê thảm. Hình như hai tay hai chân đều gãy, đưa đến bệnh viện chưa kịp cấp cứu đã mất".
“Đáng sợ thế à?”.
“Sự việc to lắm, tivi phát sóng trực tiếp thì chết rồi. Tôi còn nghe cháu trai tôi tìm được thông tin trên mạng, ban đầu cuộc thi võ thuật rất hay, ai ngờ đến cuối lại đáng sợ như vậy”.
Hai bà thím trò chuyện.
Lâm Chính nghe nói thì không khỏi nhướng mày.
Lúc này mới phát hiện không những hai bà thím đó đang nói, mà một vài người trẻ tuổi trên xe cũng đang trò chuyện hăng say.
“Chết tiệt! Đám chó đó thật là kiêu căng!”.
“Đây rõ ràng là ức hiếp người mài”.
“Đây là định đánh tới chết, không chừa cho. người ta đường sống".
“Thật là kiêu căng!”.
Mấy người trẻ tuổi giống như sinh viên đại học tụ họp với nhau bàn tán, giọng nói đầy căm phẫn.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Chính hơi khó hiểu, nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm, tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, Lâm Chính bông nhận được một cuộc gọi đến.
Lâm Chính còn tưởng là Mã Hải, nhìn vào điện thoại thì lại là số ở Yên Kinh.
Anh do dự một lúc, bắt máy.
“Alo, là thần y Lâm phải không?”, đầu kia là giọng già nua của Nông Đường Công.
Nghe được giọng nói đó, Lâm Chính chợt có dự cảm chẳng lành.
“Ông cụ Nông, tìm tôi có chuyện gì không?”, Lâm Chính khẽ hít vào một hơi, hỏi.
“Cậu... Cậu mau đến Yên Kinh một chuyến, tôi... tôi không nói rõ được qua điện thoại..”, Nông Đường
Công lắp bắp.
Lâm Chính im lặng, sau đó hỏi: “Băng Thượng Quân đâu?”.
“Cậu ta... có chuyện rồi....
“Là đám quân hề đó làm sao?”.
“Thần y Lâm, tôi nhìn lầm rồi! Có lẽ không chỉ có tôi mà tất cả mọi người đều nhìn lầm rồi, đối thủ có chuẩn bị mới đến! Hơn nữa, người đó chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh! Thiên kiêu bình thường... không đối phó được kẻ đó!”.
“Nên Băng Thượng Quân đã thua?”.
“Thua rất thê thảm... Tôi đã phái người đi liên lạc với ba vị thiên kiêu hàng đầu, hi vọng bọn họ có thể ra mặt tiếp tục quyết đấu với đám người đó. Nhưng tình hình của Băng Thượng Quân rất xấu. Thần y Lâm, chỉ có cậu mới có thể cứu cậu ta, mong cậu hãy mau đến Yên Kinh!”.
“Tôi cần chuyên cơi”. “Sân bay Yên Kinh sẽ chuẩn bị đường băng hạ cánh riêng cho cậu! Mạng người quan trọng! Xin cậu hãy đến đây maul”. Lâm Chính không do dự, lập tức xuống xe, gọi điện thoại cho Mã Hải, sau đó lập tức chạy đến sân bay.
Mã Hải đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ, đưa Lâm Chính ra thẳng sân bay.
Trên máy bay, Lâm Chính mở mạng, cuối cùng cũng hiểu ra sự việc.
Băng Thượng Quân thua rồi. Ngay sáng hôm nay!
Trong trận đấu giao lưu võ thuật được phát sóng trực tiếp, Băng Thượng Quân thua thê thảm, gần như bị đối thủ đánh gục trong chớp mắt.
Thất bại thảm hại như vậy khiến cho toàn dân mạng bùng nổ, người trong nước xôn xao.
Đương nhiên, điều khiến mọi người không thể chấp nhận là thái độ của kẻ kia đối với Băng Thượng Quân!
Rõ ràng đã thua thê thảm, nhưng kẻ đó vẫn không chịu dừng tay. Dù trong tình huống Băng Thượng Quân đã bị đánh hãy hai tay hai chân, mất đi sức chiến đấu vẫn muốn lấy mạng Băng Thượng Quân.
Nếu không phải bên trọng tài kịp thời ra tay, e rằng Băng Thượng Quân đã ngã xuống ngay tại đó, chết không toàn thây...
Trên mạng lan truyền xôn xao.
Truyền thông cũng đưa tin điên cuồng.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính bị thông báo. truyền thông oanh tạc.
Anh buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cực
kỳ lạnh lẽo.
Đợi xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đến bệnh viện Nhân Dân Yên Kinh ngay lập tức.
Người chữa trị cho Băng Thượng Quân không phải ai khác, mà chính là thần y Diêu Diêu Dịch Trần từ sơn trang Thần Y xuống đây.
“Thầy! Thầy đến rồi!”, nhìn Lâm Chính bôn ba chạy đến, thần y Diêu mừng rỡ, nhanh chóng hành lễ.
“Băng Thượng Quân đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Nụ cười của thần y Diêu cứng đờ, do dự trong chốc lát, chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
Lâm Chính bước nhanh vào trong.
Nhưng vừa vào, anh đã
sững người...