Đám người Nakagawa lảo đảo rời khỏi bệnh viện dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sau khi họ rời đi, các diễn đàn trên Internet đã bùng nổ.
“Khiêu khích! Đây rõ ràng là khiêu khích mà”.
“Dám khiêu chiến với thần y Lâm, thần y Lâm chắc chắn sẽ cho người đó đẹp mặt”.
“Tên Nakagawa đợi chết đi”.
Rất nhiều người tức giận nói, tràn đầy lòng tin với Lâm Chính.
Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác với trận quyết đấu này.
“Tên Nakagawa này tự tin như thế e là có hậu chiêu. Thần y Lâm đối đầu với hắn chưa chắc có thể thắng”.
“Sau khi đến Yên Kinh, Nakagawa này liên tục đánh bảy trận, chưa từng thua, thiên kiêu đều không đỡ nổi một chiêu của hắn. Đáng sợ quá”.
“Nakagawa gần như là nhân vật vô địch”.
“Tôi nghe nói thật ra thần y Lâm không phải là võ giả thuần túy. Thứ cậu ta giỏi thật vẫn là y thuật, còn nói về đánh giết gì đó chưa chắc so được với Nakagawa đâu”.
“Hơn nữa mọi người có từng nghe nói đến chuyện này chưa? Thầy của Nakagawa, thần Ninja gì đó cũng đến, có ông ta canh giữ ở Yên Kinh, thần y Lâm thắng được sao?”
“Tôi nghĩ thần y Lâm đừng nên tham gia trận đối đầu này, nếu thắng thì được, còn nếu thua thì có thể sẽ thân bại danh liệt”.
“Đúng thế, thần y Lâm rất có danh tiếng, anh ta vang danh quốc tế, nếu anh ta thất bại thảm hại, như vậy giới võ thuật trong nước và người giới y đạo cũng không thể ngẩng đầu lên được”.
“Trận chiến này, không dễ dàng đâu…”
Dân cư mạng đều nói lên suy nghĩ của mình.
Cũng có một số cư dân mạng có liên quan đến võ thuật và y học đã đăng một bài phân tích, phân tích tỷ lệ chiến thắng giữa hai người, viết ra các phép tính và kết luận khác nhau, tỷ lệ chiến thắng của Lâm Chính chỉ có ba mươi đến bốn mươi phần trăm, Nakagawa là sáu mươi đến bảy mươi phần trăm.
Cùng lúc đó, cũng có những cư dân mạng khá bi quan lên tiếng.
Người ở bệnh viện cũng rất lo lắng.
Các phóng viên vẫn chưa đi khỏi đó, đều lao đến chỗ Lâm Chính muốn phỏng vấn anh.
Nhưng cũng may Nông Đường Công đã sắp xếp người trước, ngăn đám người này lại.
Sau khi mọi người đi, Nông Đường Công mới trở lại.
“Cậu Lâm, cậu thấy thế nào? Cậu có đến trận quyết đấu hai tiếng sau không?”, Nông Đường Công thận trọng hỏi.
“Tôi đã nói rồi bây giờ tôi chỉ muốn chữa bệnh cho học trò của tôi, tôi không có tâm trí suy xét đến chuyện khác”, Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Nhưng… nếu anh không đi sẽ bị mọi người cười chê”, Tiểu Lưu ở bên cạnh nói.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn anh ta, lại dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục công việc của mình, nói: “Cả đời Lâm Chính tôi chưa từng để ý ánh mắt của người khác”.
“Chuyện này…”
Mọi người đều cứng họng.
Nông Đường Công cũng không khuyên được nữa.
Dường như Lâm Chính bỗng chú ý đến điều gì, anh rút mạnh châm bạc ra, đâm vào trên người Băng Thượng Quân.
Nhưng chỉ vài cây châm, tai mắt mũi miệng Băng Thượng Quân bỗng chảy máu, dáng vẻ rất nhếch nhác.
Mọi người khiếp sợ.
Thần y Diêu tiến đến gần nhìn nói: “Thầy ơi, huyết quản của cậu ta bị vỡ rồi, nội tạng cũng chảy máu, e là không thể cứu sống được nữa”.
“Không, nếu Băng Thượng Quân như thế, ngược lại có hy vọng được cứu”.
Lâm Chính vừa nhanh tay châm cứu vừa nói.
“Sao có thể chứ?”, thần y Diêu không tin.
Một người đã chết vốn dĩ đã bị thương cả người, chết cũng không thể chết thêm, lần này huyết quản và nội tạng đều bị vỡ… còn có thể cứu sống ư? E là Đại La Kim Tiên không đến thì không thể cứu?
“Ông từng nghe nói đến một câu này chưa?”, Lâm Chính nói.
“Câu gì?”
“Dồn vào chỗ chết mới được tái sinh”.
“Hả?”
Thần y Diêu sửng sốt.
“Thật ra sinh tử có quan hệ tương quan với nhau. Sau khi tôi đến đã kiểm tra cho Băng Thượng Quân rồi, phát hiện mặc dù Băng Thượng Quân đã chết nhưng vẫn còn mạch máu chưa đứt, thế nên tôi lập tức dùng một cây châm bạc chặn dây mạch máu đó lại, hy vọng thông qua mạch máu này kích hoạt tim và tư duy của Băng Thượng Quân lần nữa để khôi phục, nhưng xác suất cực thấp”.
“Có phải là xác suất khoảng mười phần trăm như thầy nói không? Nói như thế cậu ta thực sự may mắn khi vừa đúng khoảng mười này?”, thần y Diêu hỏi.
“Cũng không tính là may mắn, cũng không phải là xui xẻo”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thầy, ý thầy là sao?”, thần y Diêu khó hiểu hỏi.
“Có sai lệch, tình trạng hiện giờ của anh ta không nằm trong khoảng mười này, cũng không tồn tại trong chín mươi phần trăm còn lại, bây giờ Băng Thượng Quân còn một cơ hội sống nhưng độ khó này cao hơn khoảng mười này, tôi cũng không biết có thể cứu hay không”.
“Vậy giờ thầy định làm thế nào?”
“Tôi cần một vị dược liệu, là dược liệu cực kỳ hiếm, phải tìm được trước khi trời sáng”.
“Thuốc gì thế? Thầy cứ việc dặn dò, chỗ tôi vẫn có không ít thuốc quý”, thần y Diêu vội ra vẻ nịnh bợ.
“Hoa Thông Minh! Đã từng nghe chưa?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Hoa Thông Minh?”, thần y Diêu sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: “Thầy à, loại hoa hiếm có như vậy khó tìm được ở trong nước lắm… Trước khi trời sáng, e là không tìm được”.
“Cho nên bây giờ tôi muốn mọi người sử dụng hết nhân lực, sức của đi tìm hoa này cho tôi, nếu có thể lấy được, Băng Thượng Quân sẽ được cứu, nhưng nếu không tìm được thì Băng Thượng Quân sẽ chết”, Lâm Chính nói.
Nông Đường Công không dám lề mề, lập tức nghiêng đầu nói: “Lập tức đi sắp xếp nhân lực”.
“Vâng, thủ trưởng”.
Tiểu Lưu quay đầu chạy xuống.
“Thần y Lâm, cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức tìm hoa Thông Minh cho cậu, nhưng loại thuốc này hình dáng thế nào, đặc điểm ra sao, tốt nhất cậu vẽ xong rồi đưa cho tôi, tôi cũng dễ đưa cho cấp dưới, để họ tìm nó cho cậu”, Nông Đường Công nói.
“Nhà tôi có một cuốn sách cổ, trong đó có hình và thông tin của hoa Thông Minh, tôi bảo người gửi đến”.
“Thầy à, không cần phiền phức như thế, trong điện thoại tôi có hình và thông tin”.
Thần y Diêu nói, vội lấy điện thoại ra.
Thế nhưng Nông Đường Công chỉ nhìn một cái đã sửng sốt.
“Hoa này là hoa Thông Minh à?”
“Đúng thế, thủ trưởng Nông, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính kỳ quái hỏi.
Nông Đường Công trả lời: “Tôi từng nhìn thấy hoa này”.
Đồng tử Lâm Chính co lại: “Ở đâu?”
“Nakagawa… nói đúng hơn thì là thầy của cậu ta, tôi từng nhìn thấy trên người thần Ninja - Takahashi Imura”, Nông Đường Công trầm giọng nói.