TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2146 TẤT CẢ LÀ 20 NHÁT.

Hai tay hai chân sao? Mấy người bọn họ tái mặt. Imura muốn phế ông Trần? Sắc mặt ông Trần trở nên vô cùng khó coi.

“Imura! Ý của ông là gì? Nếu muốn giết tôi thì cứ ra tay đi? Lẽ nào ông muốn cả đời này tôi thành kẻ tàn phế? Đó là một sự sỉ nhục, vì vậy ông có thể giết tôi chứ không thể làm nhục tôi”, ông Trần hừ giọng.

“Làm nhục ông? Ông Trần, ông đánh giá bản thân cao quá. Trong mắt tôi, ông còn không xứng làm đối thủ, tôi không có hứng mà đi sỉ nhục ông. Chẳng qua tôi muốn trấn nhiếp những kẻ muốn khiêu chiến mình. Tôi – thần Ninja không phải là người mà đám chó mèo muốn thách thức là được. Dám khiêu chiến tôi thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng ngày trở thành kẻ tàn phế. Rõ chưa?”, Imura thản nhiên nói.

Ông Trần nín thở. Nông Đường Công không dám đứng ngoài cuộc, lập tức lên tiếng: “Ông Imura, có phải làm vậy hơi quá đáng không? Vị này là bạn của tôi, ông lai muốn chặt tay chân ông ấy thì có phải là không được phù hợp cho lắm?”

“Ông ta là bạn của ông sao?”, Imura nhìn Nông Đường Công.

“Đúng vậy”

“Hóa ra là vậy, nhưng...như vậy thì có liên quan gì tới ông?”, Imura lại nói tiếp.

Nông Đường Công giật mình.

“Đây là chuyện đấu võ giữa chúng tôi, cần tuân thủ quy tắc. Với lại ân oán này cũng là ân oán giữa những võ giả, không bị ảnh hưởng bởi chuyện thế tục. Ông Nông, tôi không cảm thấy việc chặt tay chân ông ta gây ảnh hưởng tới hai quốc gia đâu. Vì vậy ông nói những điều đó có tác dụng gì chứ?”, Imura nheo mắt.

Nông Đường Công tái mặt. Đột nhiên, ông ta ý thức được điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.

“Lẽ nào ông định...Ông Trần, nghĩ cách đi đi”, Nông Đường Công nói.

“Sao cơ?, ông Trần không hiểu.

“Imura không phải dạng người lương thiện gì mà ngược lại là kẻ độc ác. Tôi không nói thì còn đỡ, giờ thì đã quá rõ là ông ta muốn phế ông rồi. Bởi vì ông là bạn của tôi, nên ông ta muốn thông qua chuyện phế ông tạo ra sức ảnh hưởng mạnh hơn. Ông ta muốn hủy hoại danh dự của nước chúng ta. Vì vậy, ông Trần, mau rời khỏi đây. Không được để họ làm hại”, Nông Đường Công bước tới, chặn Imura lại.

“Mẹ kiếp, tên này xem ra muốn chơi đến cùng à. Ông đây không sợ. Đường Công, ông tránh ra, tôi sẽ liều mạng với ông ta. Nếu tôi bỏ chạy thì con chó này sẽ khinh thường giới võ giả của nước chúng ta mất”, ông Trần tức giận gầm lên.

“Ông Trần, ông mau đi đi...”, Nông Đường Công cuống cả lên.

“Đi gì mà đi. Xông lên”, ông Trần gầm lớn rồi lao về phía Imura.

Hai cánh tay già nua của ông ta phát ra sức mạnh ghê người giống như hai quả cầu lửa giáng về phía Imura. Khí thế của ông ta hùng hậu như hổ xuống núi. Không gì có thể ngăn cản được.

Thế nhưng trông Imura vẫn vô cùng ung dung. Ông ta đứng im ở đó, chẳng hề hoảng sợ trước cú đấm của ông Trần.Ông ta nhếch miệng cười, chờ đợi cú đấm đến gần rồi ra tay.

Vụt...Cơ thể ông ta đột nhiên biến mất.

Rầm...Cú đấm giáng xuống chiếc ghế ông ta ngồi khiến nó vỡ vụn. Đến cả mặt đất cũng nứt toác và sàn nhà bị đấm xuyên.

“Cái gì?”, Tiểu Lưu hóa đá. Imura biến mất ngay tại chỗ sao. Thủ đoạn gì thế này. Ma thuật à?

Đúng lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì...Vụt...Bầu không khí như bị xé rách. Một bóng hình màu đen lướt qua ngay bên cạnh ông Trần. Ngay sau đó cả người ông Trần khựng lại.

Bóng đen đã siết cổ ông ta. Đó chính là Imura.

Tốc độ nhanh quá. Ông ta dùng một tay siết cổ ông Trần. Tay còn lại hóa thành đao chém xuống người ông ta. Tất cả là 20 nhát.

Rắc! Vùng ngực của ông Trần bị gãy vụn, miệng phun ra máu tươi. Vì vùng cổ bị kẹp chặt nên ông ta không thể né được đòn. Chỉ giống như một con gà để mặc cho đối phương hành hạ.

“Ông ơi”, cô gái tóc ngắn kêu lên.

“Ông Trần”, Nông Đường Công cũng cuống cả lên: “Imura! Ông nghe đây, lập tức thả ông Trần ra. Nếu ông ấy có mệnh hệ gì thì tôi đảm bảo ông không bước ra khỏi Yên Kinh được đâu”.

“Ông Nông, với tình hình hiện tại thì Yên Kinh không có ai chặn được tôi hết. Tôi muốn đi thì các người lấy cái gì ra ngăn cản đây?”, Imura nheo mắt.

Nông Đường Công giật mình: “Vậy đoàn đại diện của ông thì sao? Họ không giỏi như ông, tôi không giữ được ông chẳng lẽ lại không giữ được họ nốt?”

“Ông Nông, ông mà động vào đoàn đại biểu thì vấn đề sẽ lên tới tầm quốc gia đấy. Ông gánh nổi hậu quả không?”, ông ta cười.

“Giờ ông động vào ông Trần thì đã đẩy vấn đề lên tầm quốc gia rồi. Ông cũng sẽ phải chịu trách nhiệm về hậu quả của nó”, Nông Đường Công đanh mặt.

Dứt lời, sắc mặt Imura trở nên vô cùng quỷ dị: “Nói vậy tức là ông Nông muốn truy cứu trách nhiệm của tôi sao?”, ông ta nhìn chăm chăm Nông Đường Công.

“Tôi không cần biết các người có phải là võ giả hay không. Ông Trần là người của tôi. Đây là Yên Kinh, các người dám động vào ông ấy thì tôi sẽ không tha cho các người. Tôi cũng ngán nói nhiều rồi”, Nông Đường Công quát lớn: “Tiểu Lưu”

“Thủ trưởng, xin dặn dò”, Tiểu Lưu vội vàng đáp lại.

“Đi gọi người tới đây. Bao vây nơi này, không được để một ai chạy thoát”

“Vâng thủ trưởng”, Tiểu Lưu lập tức lấy điện thoại ra định gọi.

Đúng lúc này. ..Một ninja đột nhiên lao ra ghì chặt hai tay của Tiểu Lưu xuống đất. Tiểu Lưu chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kiểm soát rồi...

“Hả?”

Nông Đường Công tái mặt: “Imura, ông định làm gì?”

“Làm gì à? Ông Nông? Nếu vấn đề đã lên tới tầm quốc gia thì tôi cũng chẳng cần khách khí làm gì. Ông không định tha cho tôi thì tôi cũng chẳng có gì phải nể mặt cả”, Imura cười lạnh.

“Imura, ông quá to gan. Ông có biết ông Nông là ai không? Lẽ nào ông muốn hai nước xảy ra chiến tranh?”, cô gái tóc ngắn tức giận nói.

“Vấn đề ngoại giao sẽ có những người của tôi xử lý. Giờ điều tôi muốn làm chỉ có vài điểm, không làm hỏng danh dự của nước tôi, không phá hỏng thần thoại về Ninja, ngoài ra, tôi muốn lập uy. Tôi phải giết cái thứ chó má này dể đám người nước các người phải sợ tôi, sợ Imura. Tôi muốn các người cả đời này sống dưới cái bóng của nước chúng tôi”, Imura bật cười, định ra tay.

“Khốn nạn!”, hai mắt Nông Đường Công đỏ rực. Ông ta thật chỉ muốn lao lên băm vằm Imura nhưng đành bất lực. Ông ta chẳng làm gì được đối phương.

Imura mặc kệ Nông Đường Công. Ông ta ra tay.

“Dừng lại”, cô gái tóc ngắn lao lên như muốn cứu ông Trần. Thế nhưng cô ta vừa làm thế thì đã có vài phi tiếu bay về phía chân mình. Cô gái ngã ra đất, không đứng dậy được.

“Ông nội...”, cô gái cô gắng bò về phía ông của mình.

Cô vừa ngồi dậy thì lập tức có một bàn chân

Đọc truyện chữ Full