Toàn thân Nakagawa tê dại.
Gã tin rằng mình không nhìn nhầm.
Người đàn ông không còn hình dạng con người, nhuốm đầy máu đang năm trên mặt đất trước mặt gã... chính là thầy của gã - Takahashi Imura, người được mệnh danh là thần Ninja!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Môi và lưỡi của Nakagawa đều run rẩy.
Ông ta là thần Ninja đấy!
Tại sao lại ra nông nỗi này?
Có phải thần y Lâm đã làm không?
Vậy... vậy mà hắn lại chạy đi xử lý thầy trước hả?
Nakagawa cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, cảnh tượng như vậy quá ảo diệu.
Mình không nằm mơ chứ?
E rằng nằm mơ cũng không xuất hiện cảnh tượng như vậy.
"Người... người đó hình như là đại sư Takahashil"
"Cái gì? Đại sư Takahashi hả?"
"Thần Ninja của chúng ta ư?”
"Thật hay giả thế?"
"Đại sư Takahashi bị làm sao vậy? Tại sao ông ấy lại bị gãy hết tay chân? Ai đã làm? Ai... ai đã làm
hả?"
"Ai có thể chém gấy tay chân của đại sư Takahashi chứ?"
Cả đoàn đại biểu đều chết lặng.
Các phóng viên cũng vội vàng chĩa ống kính về phía Takahashi Imura.
Ánh đèn chớp liên tục.
Cảnh tượng đẫm máu lập tức khiến nhiều phòng phát sóng trực tiếp buộc phải đóng cửa, nhưng bức ảnh đầu tiên vẫn được vô số người chụp lại. Mặc dù trên mặt Takahashi Imura be bét máu nhưng các đường nét trên khuôn mặt vẫn rõ ràng nên lập tức bị nhận ra danh tính.
"Đó là Takahashi Imura! Thần Ninja của đế quốc Anh Hoa! Người mạnh nhất của đế quốc Anh Hoai”
"Takahashi Imura? Thầy của Nakagawa à?"
"Đúng vậy! Là ông ta!"
“Chuyện... chuyện gì thế này? Sao Takahashi Imura lại trở nên thê thảm vậy? Vị đại thần nào đã làm thế?"
"Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là thần y Lâm!"
"Không phải chứ? Thần... thần y Lâm sao? Anh ta lợi hại như vậy à? Anh ta có thể đánh bại được thần Ninja ở đế quốc Anh Hoa hả?"
"Đáng sợ quá rồi nhỉ?"
"Các người không nghe thần y Lâm nói sao? Sở dĩ anh ấy tới muộn là vì đi giải quyết thần Ninja này!"
"Thật hay giả vậy?" "Takahashi Imura là thầy của Nakagawa, bây
giờ thầy của gã đã bị xử lý, vậy Nakagawa... còn là cái thá gì?”
"Đây chính là thực lực của Thần y Lâm à?”
"Mạnh quát"
Cư dân mạng từ khắp nơi trên thế giới rối rít bình luận, cùng với sự xuất hiện của Lâm Chính, các phòng phát sóng trực tiếp vốn đã sôi sục, giờ lại càng náo động.
Đặc biệt là các diễn đàn lớn, phòng phát sóng trực tiếp và các trang mạng xã hội của Long Quốc.
Gần như ngay lập tức, màn hình ngập tràn ba chữ “Thần y Lâm.
"Thần y Lâm! Thần y Lâm!"
"Là người đàn ông đó! Là người đàn ông đó”.
"Anh ấy đã đến!"
"Cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện!"
Mọi người reo hò nhảy cẵng lên vì sung sướng, âm thanh vang dội trước mỗi chiếc máy tính, điện thoại di động và các kênh thông tin khác nhau.
Vô số người rưng rưng nước mắt.
Rất nhiều người run rẩy vì kích động!
Giờ phút này, Lâm Chính giống như một vị thần, cứu tỉnh, mang đến hy vọng cho tất cả những người đang tuyệt vọng.
Họ đang mong chờ, ngóng đợi, hy vọng rằng Lâm Chính có thể rửa sạch nỗi nhục nhã vừa nấy, bảo vệ tôn nghiêm võ thuật Long Quốc, giữ vị trí chính thống võ thuật, nói với thế giới rằng võ thuật của Long Quốc mới là mạnh nhất!
Bây giờ, người đàn ông này cuối cùng đã đứng trong tầm mắt của hàng ngàn người!
"Thầy! Thầy sao rồi thầy ơi?"
Nakagawa cúi người xuống, đỡ lấy cơ thể Takahashi Imura, nôn nóng hỏi.
Nhưng lúc này cơ thể Takahashi Imura bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, đâu còn quan tâm đến Nakagawa?
"Nakagawa, anh đừng nên lãng phí sức lực lo lắng cho thầy của anh nữa, lo cho bản thân anh nhiều hơn đi! Không phải anh khiêu chiến với tôi sao? Nào! Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi đây”.
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó chắp tay sau lưng, nhìn Nakagawa chờ hắn ra tay.
Nakagawa thở hổn hển, đâu còn dám hành động thiếu suy nghĩ?
"Anh Nakagawa, cẩn thận một chút! Nếu đại sư 'Takahashi thật sự bị người này làm hại thì e rằng anh... không phải đối thủ của hăn!", một người trong phái đoàn vội vàng tiến lên nói.
"Anh Nakagawa, anh hãy xác định lại đi đã, người này thực sự là... thầy Takahashi sao? Không phải tên này tìm bừa một kẻ nào đó đến giả mạo thầy Takahashi, để lừa chúng ta đấy chứ?", một người khác lại nói.
Rõ ràng, mọi người vẫn không dám tiếp nhận sự thật này.
Nhưng người này có phải là Takahashi hay. không, sao Nakagawa có thể không biết chứ?
Từ khi bảy tuổi, gã đã theo học võ thuật của 'Takahashi Imura, nhiều năm như vậy mà có thể nhận sai người được sao?
Tuy nhiên, gã không dám nói.
Bởi vì gã biết hậu quả.
Lúc này, một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến chỗ Nakagawa, thì thầm vào tai gã điều gì đó.
Sắc mặt Nakagawa khế thay đổi, gã suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Nếu như vậy... thì thầy phải làm thế nào?"
"Tay chân của ông Takahashi đã gấy, trở thành một kẻ tàn phế thì còn quan tâm đến ông ta làm gì nữa? Càng huống hồ ông ta đã bại trận, nếu thật sự thừa nhận, chỉ làm mất mặt đế quốc của chúng ta mà thôi! Nếu như chúng ta không chịu thừa nhận thì vẫn còn giữ được thể diện. Như vậy đế quốc Anh Hoa vẫn là chính thống võ thuật, mọi người trên toàn thế giới sẽ công nhận ra chúng ta! Anh phải biết răng bây giờ không chỉ có những cặp mắt đang xem tại hiện trường, mà còn có rất nhiều mọi người đang theo dõi chúng ta qua truyền hình trực tiếp và Internet!", người đàn ông nói tiếp.
Nakagawa ngẫm nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi quát: "Được! Cứ làm như vậy đi!"
Nói xong, gã đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Thần y Lâm, mày đã đến muộn! Dựa theo quy tắc, mày đã thua trong trận quyết đấu giữa tao và mày!”
"Thật sao? Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính cau mày.
"Đến muộn thì sao chứ? Thần y Lâm đang đứng ở đây! Không phải mày muốn khiêu chiến võ thuật Long Quốc sao? Nào! Đấu một trận với thần y Lâm đi!", khán giả bên dưới lập tức hét lên.
"Đúng vậy! Lúc trước không phải mày kiêu căng ngạo mạn lắm hả? Bây giờ sao lại nhát gan thế?"
"Mày sợ Thần y Lâm à?" "Nakagawa, mày không chém gió nữa ư?”
Mọi người nhao nhao hét lớn, cố gắng hết sức để phát tiết bực bội trong lòng.
Các thành viên đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều rất tức giận.
Tuy nhiên, Nakagawa vẫn rất bình tĩnh, gã hừ rồi nói: "Tôi đã cho thần y Lâm một cơ hội, là hắn đến muộn trước. Hắn đến muộn thì đương nhiên hắn thua, tôi đã thăng trận đấu này, tại sao phải tiếp tục lãng phí thời gian với hãn chứ?”
"Nakagawa, cậu sợ rồi thì có”.
Nông Đường Công định thần lại sau cú sốc, bình tĩnh hét lớn: "Thần y Lâm thậm chí đã đánh bại thầy của cậu, muốn đánh bại cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Cậu đã chột dạ nên không dám đánh nữa, đúng không?"
"Có cái con khỉ! Thầy nào cơ? Người này hoàn toàn không phải là thầy Takahashi Imura của tôi! Đây chỉ là một tên xui xẻo nào đó mà thần y Lâm tìm đến, cố ý hù dọa tôi! Nhưng Nakagawa tôi không bị dọa sợ! Mánh khóe này không lừa được tôi đâu!", Nakagawa giận dữ hét lên.
"Đúng vậy! Đây không phải là thầy Takahashil"
"Các người đang lừa bịp!"
"Hừ, người Long Quốc thích dùng những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ như vậy nhỉ!"
"Mất mặt cả quốc gia lớn!"
"Lố bịch!"
Các thành viên trong đoàn cũng hét lên.
"Các người...”
Nông Đường Công tức giận không nói nên lời. Ông ấy chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy. Lâm Chính cười nói: "Nakagawa, cho nên bây
giờ anh không thèm để ý đến sự sống chết của thầy anh nữa à?"
"Tao đã nói rồi, người đó không phải là thầy 'Takahashi Imura của tao! Đừng giả bộ nữa! Trận quyết đấu giữa tao và mày đã phân thắng bại. Từ hôm nay trở đi, đế quốc Anh Hoa của bọn tao chính là võ thuật chính thống. Tạm biệt!"
Nói xong, Nakagawa xoay người muốn rời khỏi sân vận động.
"Đợi đất" Lúc này, Lâm Chính hét lớn.
Nakagawa do dự, nhưng vẫn dừng bước, nghiêng đầu nhìn: "Còn có chuyện gì?"
Lâm Chính mím môi nói: "Hôm nay, vì sự chậm trễ của tôi đã làm mất thể diện của Long Quốc. Tôi cảm thấy rất áy náy! Nhưng điều đáng tiếc hơn là tôi không thể đánh một trận cao thấp với anh Nakagawal! Nếu anh Nakagawa nhất quyết rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản! Hay là thế này, năm ngày sau tôi sẽ đích thân đến đế quốc Anh Hoa thăm anh Nakagawa, nhân tiện so tài cao thấp với anh Nakagawa, anh thấy thế nào?"
Vừa dứt lời, Nakagawa như
bị sét đánh ngang tai...