Lâm Chính không quan tâm những thứ đó
Sau khi sự việc kết thúc, anh định quay về khách sạn nghỉ ngơi, tắm rửa tẩy sạch máu trên người trước.
“Nhóc Lâm, đợi đãi”. Nông Đường Công đuổi theo.
“Ông cụ Nông, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính quay đầu hỏi.
“Nhóc Lâm, bảy ngày sau cậu thật sự định đến nước Anh Hoa đấu với tên Nakagawa đó sao?”, Nông Đường Công hỏi.
“Hăn không phải đối thủ của tôi, vì hôm nay tôi đến muộn mà khiến quốc gia chịu sỉ nhục, đương nhiên tôi phải lấy lại mặt mũi!”, Lâm Chính nói.
“Cách nghĩ của cậu rất tốt, nhưng e là chuyện không đơn giản như cậu nghĩ! Chuyện Nakagawa 'Yokoichi không phải đối thủ của cậu, cậu biết, tôi cũng nhìn ra được, thậm chí ngay cả nhiều người ở nước Anh Hoa cũng biết! Cho nên trận quyết đấu bảy ngày sau đối với Nakagawa Yokoichi mà nói không phải chuyện tốt, chắc chản cậu ta sẽ có chuẩn bị”, Nông Đường Công nói.
“Cứ để hắn chuẩn bị, tôi cũng không sợ. Ông cụ Nông yên tâm đi, tôi sẽ xử lý. Ông cũng bị thương, hơn nữa bệnh vừa mới khỏi, còn rất yếu, phải điều dưỡng nhiều hơn, ông cũng mau về đi”, Lâm Chính nói.
“Nếu bọn họ cấm cậu vào nước Anh Hoa thì sao?”, Nông Đường Công đột nhiên hỏi.
Lâm Chính sửng sốt: “Ông cụ Nông, ông có ý gì?”.
“Thần Ninja đã bị cậu giải quyết, chắc chắn nước Anh Hoa không ai có thể đối phó được cậu. Nếu cứ để cậu vào nước Anh Hoa thì chẳng phải sẽ gây náo động nước Anh Hoa long trời lở đất hay sao? Hơn nữa, chuyến này nước Anh Hoa chiếm được rất nhiều lợi ích, cậu muốn đấu với Nakagawa 'Yokoichi, nếu cậu ta bại, nước Anh Hoa phải trả lại những lợi ích mà bọn họ đạt được. Nếu tôi là Nakagawa Yokoichi, chắc chắn sẽ tìm đến thế lực mạnh nhất nước Anh Hoa, nói rõ sự việc, sau đó cấm cậu nhập cảnh. Đến ngày hẹn Nakagawa Yokoichi sẽ ở trên võ đài đợi cậu, lúc đó cậu không nhập cảnh được làm lỡ thời gian, vậy thì cậu sẽ lại bị chửi. Nakagawa Yokoichi sẽ trở thành kẻ chiến thẳng cuối cùng”, Nông Đường Công läc đầu nói.
“Ông cụ định làm thế nào?”.
Lâm Chính sờ cằm, hỏi.
“Chuyện này vẫn nên tính kế lâu dài. Nhóc Lâm, bắt đầu từ bây giờ, chuyện này đã không còn là chuyện của cá nhân cậu, mà là vấn đề lên quan đến quốc tế và mặt mũi quốc gia. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên, cậu cũng đừng vội quay về Giang Thành, cứ ở lại Yên Kinh một thời gian, đợi xử lý xong chuyện này hãy quay về”, Nông Đường Công nói.
“Vậy... có thích hợp không? Tôi còn có một đống chuyện cần xử lý ở Giang Thành, chuyện của Dương Hoa cũng phải tìm người xử lý”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.
“Những chuyện nhỏ nhặt này mà cậu quan tâm làm gì? Dương Hoa có chuyện gì được? Các cậu muốn ký hợp đồng với ai thì cứ việc ký, nếu vì cậu không về mà làm lỡ việc thì cậu cứ báo tên tôi. Thần y Lâm, cậu đang làm việc vì quốc gia, chúng tôi chắc chắn sẽ bật đèn xanh mở đường cho cậu, cậu đừng sợ!", Nông Đường Công vội nói.
Nghe đến đó, Lâm Chính sững sờ: “Nói vậy là bây giờ tôi đã có thượng phương bảo kiếm rồi?”.
“Thượng phương bảo kiếm? Không phải để cậu giết người, những chuyện khác cậu cứ dùng thượng phương bảo kiếm, được chứ?”.
“Được! Không thành vấn đề!".
Lâm Chính mỉm cười gật đầu.
Có thế lực lớn như vậy chống lưng, anh còn sợ gì nữa?
Dù bây giờ thế lực gia tộc ẩn thế muốn đối phó với Lâm Chính cũng phải cân nhắc.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ bảo Tiểu Lưu sắp xếp chỗ ở cho cậu!”.
Nông Đường Công thở phào một hơi, trên mặt lại nở nụ cười.
Lâm Chính gật đầu, đang định dẫn người đi theo Tiểu Lưu, điện thoại để trong túi của anh đột nhiên rung lên.
Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, là Mã Hải gọi, lập tức bắt máy.
Chỉ mười mấy giây sau, vẻ mặt Lâm Chính bỗng trở nên nghiêm nghị.
Anh cúp máy, ngẩng đầu nói: “Ông cụ Nông, có lẽ... tôi phải sử dụng đến thượng phương bảo kiếm rồi!".