TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2162 “ĐÒI CÔNG BẰNG?”

Cổ Sam sung sướng lắm, mặt đỏ bừng lên đầy hào hứng.

“Đúng là đứa bé ngoan! Ha ha...Đứa bé này lúc nào cũng ngoan ngoãn. Cô thích nhất đứa bé thông minh lanh lợi như em đấy. Có gì muốn nói với cô thì cứ nói. Cô nghe đây”, tâm trạng của Cổ Sam khá tốt, thế là bà ta nói thẳng.

Bà ta đâu phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện không biết đám học sinh này nghĩ gì. Tặng một món quà thì đương nhiên là vì có điều muốn thỉnh cầu rồi.

“Thưa cô, nếu đã vậy thì em cũng không giấu diếm nữa. Là thế này ạ. Em nghe nói cô quen vơi chủ nhiệm Hậu. Vậy...có có thể giới thiệu giúp em được không ạ? Bố em có chút chuyện muốn bàn bạc với chủ nhiệm”, Hoàng Diễm Hồng thận trọng đáp lại.

“Chủ nhiệm Hậu sao?”, đám đông giật mình.

“Hóa ra là chuyện đó à. Diễm Hồng, nhà em cũng nhanh gớm nhỉ. Chủ nhiệm Hậu vừa mới lên chức, tuổi trẻ tài cao, giờ ngồi được vào vị trí đó thì đúng là tiền đồ vô lượng mà. Nếu như có thể tạo được mối quan hệ với chủ nhiệm Hậu thì đúng là nhà em chẳng còn gì phải lo lắng nữa”, Cổ Sam mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

“Mong được cô giúp đỡ ạ”, Hoàng Diễm Hồng vội vàng nói.

“Ha ha, chuyện nhỏ. Cô và chủ nhiệm Hậu cũng có qua lại, muộn chút cô sẽ gọi điện rồi mọi người mời chủ nhiệm bữa cơm. Tìm chỗ nào đừng tồi tàn quá. Tối mai nhé. Có chuyện gì thì mọi người thảo luận. Thế nào?”, Cổ Sam mỉm cười.

“Thật ạ?”, Hoàng Diễm Hồng hai mắt sáng rực tỏ và vui mừng: “Cảm ơn cô”.

“Chuyện nhỏ mà thôi. Khách sáo gì chứ?”, Cổ Sam cười ha ha.

Hoàng Diễm Hồng kích động lắm. Cô ta lùi lại để những học sinh khác có thể bước lên.

“Thưa cô, đây là Lam Điền Noãn Ngọc. Mặc dù không bằng huyết sâm nhưng nó cũng có thể phòng bệnh. Cô đặt dưới gối, có thể giúp dưỡng thần, để bệnh của cô khỏi nhanh hơn”, La Hiên bước lên, mỉm cười nói.

“Lam Điền Noãn Ngọc sao? Đó cũng là một món bảo bối, nghe nói là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được”.

“Chỉ là chút quà mọn thôi ạ. La Hiên không thể chuẩn bị chu đáo cho cô, là do em sơ suất, mong cô không trách ạ”.

“La Hiên, em khách sáo quá. Nói đi, em muốn cô giúp gì?”, Cổ Sam cười hà hà.

“Em gần đây đang bàn chuyện làm ăn với một doanh nghiệp đa quốc gia. Nghe nói con trai của ông sếp đó là học sinh của cô, vì vậy mong cô giúp đỡ để thương vụ này được thuận lợi xíu ạ. Cô yên tâm, giao dịch thành công thì em xin gửi tặng cô 30% ạ”, La Hiên vội vàng nói.

“Nghe em nói kìa. Cô lại đòi hỏi sao. 20% là được rồi. Cô có muốn gì nhiều đâu”, Cổ Sam lắc đầu: “Chuyện này cô sẽ giúp. Đừng lo”.

“Em cảm ơn cô”, La Hiên nói.

Đám đông lần lượt bước lên tặng quà đồng thời đưa ra lời thỉnh cầu của mình. Về cơ bản thì Cổ Sam đều đáp ứng cho họ cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là họ phải tặng đồ mà Cổ Sam muốn lấy. Nếu mà thứ bà ta không muốn thì sẽ khác.

“Thưa cô, đây là gỗ Huyền Tùng vạn năm của nhà em. Hi vọng cô sẽ thích ạ”, lúc này, một người thanh niên đeo kính, ăn mặc bình thường đưa tới một chiếc hộp.

“Gỗ Huyền Tùng vạn năm sao? Hồ Dũng, thứ này có tác dụng gì?”, Cổ Sam hỏi với vẻ kỳ lạ.

“Tác dụng ạ?”, Hồ Dũng tỏ vẻ bối rối: “Thưa cô, em cũng không biết nó có tác dụng gì...”

“Nói vậy tức là đây là một thứ bỏ đi sao?”, con trai của Cổ Sam hừ giọng.

“Không phải đâu thưa cô, thứ này thực sự là vật gia truyền của nhà em. Nó đã được truyền tới bảy đời rồi ạ”, Hồ Dũng vội vàng nói.

“Được rồi. Nói đi, em tới làm gì?", Cổ Sam tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Hồ Dũng thấy vậy thì vội nói: “Thưa cô em tới vì mong cô có thể đòi lại công bằng giúp em ạ”.

“Đòi công bằng?”

“Thưa cô, nhà em ở cửa Tây Hồ Lô. Cô cũng biết đấy. Nhưng tháng trước, nhà em bị một doanh nghiệp dỡ bỏ. Bọn em muốn tìm người đó đòi công bằng, nhưng người đó có quyền có thế, nhà em không làm gì được. Hi vọng cô có thể giúp gia đình em", Hồ Dũng rưng rưng nước mắt.

Nếu là một doanh nghiệp nhỏ thì Cổ Sam có lẽ cũng có thể xử lý dễ dàng. Với khả năng của bà ta thì chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.

Đúng lúc mọi người tưởng rằng Cổ Sam sẽ đồng ý thì bà ta đột nhiên lớn giọng: “Hồ Dũng, em coi cô là gì thế?”

Hồ Dũng giật mình, sững sờ nhìn Cổ Sam. Cổ Sam đanh giọng: “Em tưởng cô là cảnh sát hay gì? Chuyện này không tìm cảnh sát mà tới tìm cô sao? Mau ra ngoài đi! Cô không muốn nhìn thấy em nữa”.

“Cô ơi...”, Hồ Dũng há hốc miệng.

“Cậu mau biến đi. Mang theo cả cái hộp rách nát của cậu nữa. Đừng để bệnh của tôi nặng thêm”, Cổ Sam nói với vẻ ghét bỏ. Những người khác vội kéo Hồ Dũng ra ngoài.

“Không phải...cô ơi..đợi đã...", Hồ Dũng cuống cả lên.

Nhưng vô ích. Anh ta nhanh chóng bị đẩy ra ngoài và ngã ra đất...

Đọc truyện chữ Full