Huyền Mi nhìn Cổ Sam bằng vẻ ngạc nhiên. Cổ Sam tức lắm, mặt đanh lại.
“Thưa cô”, Lương Huyền Mi định giải thích nhưng rõ ràng là Cổ Sam không muốn nghe.
“Bớt nói lại, lập tức quỳ xuống. Nhanh lên”, Cổ Sam quát.
Lương Huyền Mi sững sờ, không biết phải làm gì. Quỳ sao? Cô ta có làm sai gì đâu mà phải quỳ? Lương Huyền Mi đương nhiên là người ương ngạnh, nếu không đã không từng làm loạn ở đảo Vong Ưu.
Nhưng đây là Cổ Sam đấy. Dù sao bà ta cũng có thể lực, nên nếu muốn xử lý Lương Huyền Mi thì có phải là quá đơn giản hay không?
Phải làm thế nào đây? Lương Huyền Mi siết chặt nắm đấm.
Đám đông cũng vội khuyên can: “Lương Huyền Mi, cô không nghe thấy gì sao? Còn không mau quỳ xuống?”
“Quỳ xuống đi Huyền Mi, đừng để cô giáo tức giận”.
“Đó là cô giáo của cô đấy, giống như bố mẹ mình, bảo cô quỳ mà cô còn ý kiến được sao?”
Đám đông lên tiếng. Từ Đình chạy tới, lắc tay Lương Huyền Mi và ra hiệu.
“Lương Huyền Mi, cô giáo bảo quỳ thì cô quỳ xuống ngay cho tôi. Lẽ nào cô không nghe lời của cả cô giáo? Cô muốn làm phản hay gì?”, Hoàng Diễm Hồng chỉ thẳng tay vào mặt Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nín thở, trong người bỗng dấy lên sát ý.
Hoàng Diễm Hồng lại tiếp tục khiêu khích thì làm sao cô ta có thể chịu đựng được. Người luyện võ vốn đã nóng máu sẵn, dù Lương Huyền Mi là con gái thì cũng vậy.
“Hoàng Diễm Hồng cô bớt lớn tiếng lại. Cô không đủ tư cách đâu. Ngoài ra, cô giáo mà muốn em quỳ thì ít nhất phải đưa ra lý do. Em có thể quỳ bởi vì cô là cô của em nhưng ngay cả bố mẹ em mà bắt em quỳ thì cũng phải đưa ra lý do. Vô duyên vô cớ tại sao lại bắt em làm vậy chứ?”, Lương Huyền Mi trầm giọng.
“Cái gì?”, Cổ Sam tức giận.
“Cô còn dám cứng miệng à?”, Hoàng Diễm Hồng tức giận định tát Lương Huyền Mi.
Lần này có Cổ Sam chống lưng nên cô ta càng được nước lấn tới. Thế nhưng Lương Huyền Mi đã nhanh tay tát cho cô ta một phát trước rồi.
Bốp! Bên mặt còn lại của Hoàng Diễm Hồng sưng húp. Cô ta ngã ra đất.
Đám đông giật mình. Hoàng Diễm Hồng cũng sững sờ nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại. Dù mặt đang nóng ran nhưng cô ta biết mục đích của mình đã đạt được.
Cô ta không hề tức giận, chỉ bò dậy lao tới bên giường của Cổ Sam và khóc toáng lên: “Thưa cô, cô lấy lại công bằng cho em với. Lương Huyền Mi dám đánh em hai lần, cô giúp em. Hu hu...”
Hoàng Diễm Hồng gào khóc khiến Cổ Sam bốc hỏa. Cơn đau do bệnh gây ra dường như cũng biến mất.
“Được lắm. Được lắm Huyền Mi. Cô to gan lắm, dám đánh cả bạn học của mình trước mặt cô giáo. Lương Huyền Mi, cô không coi tôi là cô giáo nữa đúng không?”, Cổ Sam tức run người, suýt nữa thì lao ra khỏi giường nhưng người nhà họ Cổ ở bên cạnh ngăn lại, nếu không thì bà ta đã ngã ra đất rồi.
“Thưa cô, là do Hoàng Diễm Hồng gây sự trước. Nếu như em không ra tay thì người bị đánh sẽ là em. Ngoài ra, em luôn coi trong cô nhưng cô chỉ nhìn thấy việc em đánh Hoàng Diễm Hồng mà không thấy cô ta đang sỉ nhục em, khiêu khích em. Thưa cô, có phải là cô đang thiên vị không ạ”
“Láo”.
“Huyền Mi, sao cô lại ăn nói như vậy chứ?”
“Cô đang giáo huấn cô Cổ sao?”
“Cô to gan thật đấy. Cô Cổ là ai chứ?”
“Lương Huyền Mi, quỳ xuống xin lỗi cô giáo đi”.
“Đúng vậy
“Quỳ xuống”, đám bạn học tức giận lên tiếng. Ai cũng chỉ trích Lương Huyền Mi.
“Mau quỳ xuống”, con trai của Cổ Sam cũng tức giận lên tiếng. Lương Huyền Mi bàng hoàng, cô ta nhìn Hoàng Diễm Hồng đang ôm mặt rồi chợt hiểu ra Diễm Hồng cố tình chọc tức để cho Huyền Mi tát cô ta, khiến đám đông quay qua ép cô ta.
Giờ Lương Huyền Mi đã trở thành người bị đuối lý rồi. Thế nhưng sao cô ta có thể quỳ được. Cô ta đâu phải chân yếu tay mềm giống như những cô gái khác. Nếu là bình thường. Lương Huyền Mi quỳ xuống trước mặt cô giáo mình cũng chẳng có gì là ạ. Thế nhưng đây là cố tình ép người, muốn Lương Huyền Mi bị mất mặt.
“Nếu em sai thì em sẽ quỳ, nhưng em không sai, dựa vào cái gì mà bắt em quỳ?”, Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Cô nói cái gì…cô còn cứng miệng. Phản rồi! Phản rồi. Đúng là làm phản rồi”, Cổ Sam hét lên, suýt nôn ra máu.
“Em làm phản sao? Cô Cổ Sam, cô nói vậy mà không thấy ngại. Cô chỉ quan tâm tới lợi ích của mình, còn những học sinh bình thường khác không có quà cho cô thì cô mặc kệ. Hoàng Diễm Hồng tặng cô một cây huyết sâm, cô bèn nói đỡ cho cô ta, dù cô ta có làm gì thì cô cũng bao dung. Em không có quà cho cô nên cô lạnh nhạt với em. Cô căn bản không có đạo đức của người làm thầy”, Lương Huyền Mi hét lớn.
Lần này thì cô ta đã vạch mặt Cổ Sam một cách thẳng thừng. Có những chuyện biết là được rồi, còn nói ra thì chẳng khác gì dao giết người. Cổ Sam sao có thể chịu được được.
“Cô…cô…”, bà ta tái mặt, chỉ thẳng tay về phía Lương Huyền Mi và định nói gì đó nhưng cuối cùng…
Phụt…Cổ Sam đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, ngã ra giường, ngất lịm.
“Cô ơi! Cô ơi”.
“Mẹ!”, đám đông nhốn nháo, vội lao đến bên giường và kêu lên.
Cả hiện trường hỗn loạn. Lương Huyền Mi tái mét mặt, không biết phải làm sao. Cô ta không ngờ, Cổ Sam lại kích động nôn ra máu chỉ vì vài câu nói của cô ta…
“Cô không sao chứ ạ?”, Lương Huyền Mi chau mày nhưng vẫn hô lên. Thế nhưng khi cô ta vừa lao tới thì đã có một bàn tay túm chặt tóc cô ta và kéo về phía sau.
“Á…”, Lương Huyền Mi không kịp phòng bị, cô ta bị kéo về sau và ngã ra đất.
“Đồ tiện nhân này, cấm đến gần, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt đấy”, một người đàn ông tức giận quát lớn.
“Không phải…tôi…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó nhưng con cả của Cổ Sam đã đẩy đám đông ra và lao vào.
“Tránh ra, đồ chết tiệt này, cô dám làm vậy với mẹ tôi, tôi sẽ không tha cho cô".
Con cả của Cổ Sam gầm lên và đập vào đầu của lương Huyền Mi. Rõ ràng là người này muốn giét chết Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nín thở, lần này cô đã có sự chuẩn bị nên đã chộp lấy chân của người đàn ông và phát lực. Người đàn ông lập tức xoay người trong không gian và ngã ra đất, mũi đập mạnh, mặt sưng vù.
Đám đông bàng hoàng…