TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2167

Khụ khụ... khụ khụ khụ...

Cổ Sam lại ho khan, người bên cạnh vội vàng bưng thuốc và vỗ lưng cho bà ta.

Một y tá riêng cũng chạy tới, kiểm tra sơ qua cho Gổ Sam, dặn dò bà ta đừng tức giận, nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng Cổ Sam không quan tâm.

“Hôm nay nếu không dạy cho con chó này một bài học nhớ đời thì e rằng sau này ai cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi!”, Cổ Sam cả giận nói, chưa nói được mấy câu lại ho sặc sụa.

"Mẹ! mẹ bớt giận đi, đừng vì con chó này mà làm hại đến sức khỏe!"

"Đúng vậy thưa cô, cô nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe mới là quan trọng ạ!"

Người bên cạnh nhao nhao thuyết phục.

"Đừng nói lời vô ích! Người đâu, nhổ hết răng của con chó này ném ra ngoài! Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn cô ta không có chỗ đứng ở Yên Kinh, nhà họ Lương cũng không bảo vệ được cô ta! Ai dám cứu cô ta thì tôi sẽ xử lý luôn một thể!", Cổ Sam gầm lên. “Vâng!"

€ó người trả lời. Những người còn lại đều kinh hãi.

Bà già này thật độc ác! Không cho người ta con đường sống!

Đây có thực sự là một giáo viên đức cao vọng trọng không?

Với thủ đoạn và tính khí như vậy thì ai dám đụng vào bà ta chứ?

"Thưa cô, để em ạI"

Hoàng Diễm Hồng lại đứng dậy, giận dữ hét lớn: "Con chó này làm em bị thương thì đã đành, còn định cào mặt eml Cô hãy để em nhổ từng chiếc răng của cô ta! Khiến cô ta sau này không có răng ăn cơml"

Nhóm bạn học kinh ngạc nhìn Hoàng Diễm Hồng.

Cổ Sam thẳng thắn gật đầu: "Được! Diễm Hồng, nếu em muốn hả giận thì em ra tay đi!"

"Vâng ạ!"

Hoàng Diễm Hồng nheo mắt cười dữ tợn, cô ta cầm một chiếc ghế bên cạnh, đi về phía Lương Huyền Mi.

"Cô ơi... có thể... có thể cho Huyền Mi một cơ hội không...

Từ Đình ở một bên đã sợ hãi run bần bật, nhưng thấy những người này đối xử với Lương Huyền Mi như vậy, cuối cùng cô ta cũng lựa chọn đứng ra run rẩy hét lên.

"Từ Đình? Sao vậy? Cậu muốn giúp cậu ta à?", La Hiên ở bên cạnh nhẹ giọng gọi.

“Tôi... tôi không phải... tôi chỉ muốn nói... à...” Từ Đình sợ hãi nên nói năng lắp bắp, nói mãi một câu cũng chẳng xong.

"Không nói được thì câm miệng đi, không ai coi cô là kẻ câm đâu, nếu cô còn muốn giúp con chó này thì lát nữa kết cục của cô cũng sẽ giống như cô ta!", Hoàng Diễm Hồng nhổ nước bọt chửi bới.

Từ Đình rụt cổ lại vội vàng rút lui, cô ta đâu còn dám tiến lên nữa chứ?

Gia cảnh của cô ta ở Yên Kinh chỉ có thể nói là ở mức trung bình, không có quyền thế gì. Lần này trở lại thăm Cổ Sam cũng là muốn nhờ vào Cổ Sam để mở rộng các mối quan hệ, giúp bản thân phát triển hơn. Có cho cô ta một trăm lá gan cũng không dám đối đầu với đám người này.

"Huyền Mi, cậu khuất phục và thừa nhận sai lầm đi, nếu không... mình... mình cũng không giúp được gì cho cậu...”, Từ Đình hơi nôn nóng, thút thít nói.

Khuôn mặt Lương Huyền Mi tái nhợt, cô ta không biết nên nói gì.

Muốn cô ta khuất phục là chuyện không thể nào.

Nhưng đã đến bước đường này, nếu không chịu khuất phục thì kết cục sẽ thê thảm đến mức nào?

"Được rồi, Lương Huyền Mi, cô chịu phạt đi! Ai

bảo cô vô lễ với cô giáo? Lần này tôi sẽ đập nát răng trên của cô trước, sau đó sẽ đập nốt răng dưới của cô! Cô cố gắng chịu đựng đừng khóc nhé! Hết cách rồi, đây đều do cô tự chuốc lấy!"

Hoàng Diễm Hồng cười hì hì nói, sau đó dùng hết sức vung chiếc ghế, chuẩn bị đập mạnh vào. miệng Lương Huyền Mi.

Đúng lúc này.

Reng reng reng..

Điện thoại trong túi của Lương Huyền Mi đột nhiên rung lên.

"Là anh trail" Lương Huyền Mi vui mừng khôn xiết, muốn với lấy chiếc túi, nhưng đã bị Hồng Năng Toàn bên cạnh

xé toạc và ném sang một bên.

"Sao thế? Muốn tìm người giúp ư?", Hồng Năng Toàn cười khẩy.

Sắc mặt Lương Huyền Mi tái nhợt vì sốc. Hy vọng cuối cùng đã biến mất...

"Cô gái, ra tay đi!"

Hồng Năng Toàn hét lên.

"Được!"

Hoàng Diễm Hồng nheo mắt nói, cô ta lại vung chiếc ghế lên.

Tuy nhiên, bất ngờ lại xảy ra.

Một bóng người vội chạy vào phòng, hốt hoảng hét lên:

"Cô Cổ ơi! Thân y Lâm đến rồi!"

Mọi người sững sờ. "Ai? Ai đến cơ?", Cổ Sam tò mò hỏi.

"Thần... Thần y Lâm! Thần y Lâm đến rồi!", người đó thở hổn hển lặp lại.

Thần y Lâm?

Những người có mặt đều thở gấp, đồng loạt liếc nhìn Lương Huyền Mi.

"Đang yên đang lành, thần y Lâm tới đây làm gì?"

"Chẳng lẽ... cô ta đã gọi thần y Lâm đến thật sao?"

"Không phải chứ?" "Cô ta thực sự quen biết với thần y Lâm hả?"

Vài người nhỏ giọng bàn luận, vô cùng kinh ngạc.

"Không thể nào! Sao con chó này lại quen biết với thần y Lâm chứ? Tuyệt đối không thể nào!", Hoàng Diễm Hồng không tin, cô ta lại cầm ghế lên đập về phía Lương Huyền Mi.

Hô hấp của Lương Huyền Mi trở nên gấp gáp, cô ta cố gắng hết sức để quay đầu sang một bên.

Nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được.

Mặc dù chiếc ghế không đập vào miệng nhưng nó đập rất mạnh vào đầu cô ta.

Trong tích tắc, đầu của Lương Huyền Mi bị rách, máu chảy không ngừng, trông vô cùng thê thảm.

"Còn dám trốn hả? Bà đây cho cô trốn này!"

Hoàng Diễm Hồng chửi mắng, bước tới vung ghế lên.

Nhưng lúc này, một bóng người cao lớn, thẳng †ắp cầm điện thoại di động xông thẳng vào nhà

trong sự ngăn cản của mấy người nhà họ Cổ.

"Huyền Mi! Em sao rồi? Tại sao em không trả lời điện thoại của anh? Em đang ở đâu?"

Người đàn ông hét lớn, tìm kiếm bóng dáng của Lương Huyền Mi.

Mọi người đều sững sờ khi thấy vậy!

Người này không phải thần y Lâm thì có thể là ai được nữa?

"Anh trai...”, Lương Huyền Mi yếu ớt gọi một tiếng, sau đó ngất lịm.

Lâm Chính đi theo thanh âm, trừng to mắt, sắc mặt lạnh như băng!

Đọc truyện chữ Full