Trong phòng rơi vào im lặng. Yên tĩnh đến ghê người.
Lương Huyền Mi không hiểu ra sao, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không dám lên tiếng.
“Ông cụ Nông nói thế nào?”. Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.
“Thủ trưởng đã viết đơn xin được dùng đến Long Hồn!”, Tiểu Lưu do dự một lúc rồi nói.
“Cái gì? Sử dụng đến Long Hồn?”.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức hét lên: “Không được! Long Hồn là gốc rễ quốc gia, không được điều động. Bằng không, gốc rễ sẽ lung lay, đất nước sẽ lung lay, Lâm Chính tôi sẽ trở thành tội đồi”.
“Thần y Lâm, không còn cách nào khác nữa rồi. Ngoại trừ sử dụng Long Hồn, không còn cách nào để anh nhập cảnh nữa”, Tiểu Lưu sốt ruột nói: “Lần này thủ trưởng phái tôi đến đây không chỉ để thông báo chuyện này cho anh, mà còn bảo tôi nói anh chuẩn bị sẵn sàng để phối hợp với Long Hồn tiến vào nước Anh Hoail”.
“Tôi không đồng ý! Nếu Long Hồn vào cuộc, chuyện này truyền ra, dư luận về nước ta ở quốc tế sẽ vô cùng tệ, bị người người công kích, thậm chí bên đó cũng sẽ mượn chuyện này để nói. Đến lúc đó, ở bất cứ tình thế nào trên quốc tế, nước chúng †a cũng sẽ rơi vào thế bị động!”, Lâm Chính găn giọng.
“Thần y Lâm, không còn lựa chọn nào nữa. Thủ trưởng đã nói danh dự dân tộc và danh dự cùng lợi ích quốc gia quan trọng hơn mọi thứ. Nếu bị mọi người công kích... ông ấy... ông ấy sẽ đứng ra gánh chịu tất cải”.
Nói đến đó, Tiểu Lưu thậm chí còn rơi nước mắt.
Lâm Chính trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tiểu Lưu.
Xem ra Nông Đường Công... chuẩn bị gánh cái danh tội đồ này thay Lâm Chính.
“Ông ấy... cần gì phải như vậy?”. Lâm Chính nói. Long Hồn!
Thật ra anh cũng không biết gì nhiều về nó.
Dù vậy, anh cũng biết Long Hồn tượng trưng cho cái gì.
Năm cường quốc trên thế giới đều có nền tảng lập quốc của mình.
Long Hồn chính là một trong những nền tảng lập quốc.
Long Hồn của Long Quốc không phải duy nhất, những quốc gia khác cũng có tồn tại tương đương với Long Hồn.
Nhưng sức mạnh Long Hồn quá đáng sợ, ảnh hưởng phần nào sự cân bằng của quốc tế, do đó không ở thời kỳ đặc biệt thì không thể dùng đến sức mạnh này.
Đó là quy tắc ngầm giữa các nước với nhaul
Nếu ai dùng nó thì nghĩa là vi phạm quy tắc, những nước khác có quyền gây khó dễ.
Bây giờ Nông Đường Công vì chuyện này mà dùng đến Long Hồn. Tuy rằng xét từ góc độ danh dự, từ lợi ích, ông ta có thể làm vậy, nhưng Lâm Chính không chấp nhận được.
Anh không muốn trở thành kẻ tội đồ!
Cũng không muốn bất cứ ai trở thành cừu thế mạng cho mình!
“Không thể không dùng hay sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Hai ngày nay thủ trưởng đã mở vài cuộc họp, tất cả mọi người đều quyết định chỉ có thể sử dụng đến Long Hồn, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn...”, Tiểu Lưu khàn giọng nói: “Thần y Lâm, tôi đã chuyển lời cho anh, mong anh hãy chuẩn bị sẵn sàng, phối hợp với Long Hồn để nhập cảnh!”.
Nói xong, Tiểu Lưu chuẩn bị rời đi. “Chờ đãi”. Lâm Chính vội gọi anh ta lại.
Tiểu Lưu dừng bước, ngẩng đầu lên: “Thần y Lâm, còn chuyện gì muốn nói nữa sao?”.
Lâm Chính do dự, khẽ hỏi: “Lúc nào Long Hồn hành động?”.
“Sáng sớm ngày mai, trận quyết đấu giữa hai người là trưa mai, trước trưa mai phải đưa anh vào được nước Anh Hoal”, Tiểu Lưu nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nói: “Được, anh về nói với ông cụ Nông, sáng mai tôi sẽ phối hợp với Long Hồn vào nước Anh Hoal”.
“Vâng”.
Tiểu Lưu gật đầu, quay đầu đi.
Mới đi mấy bước, anh ta nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, rơm rớm nước mắt: “Thần y Lâm! Xin hãy... đánh một trận thật tuyệt! Ít nhất đừng phụ lòng thủ trưởng!”.
Ánh mắt đó tràn ngập chờ mong.
Lâm Chính nặng nề thở ra, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm! Trận này chắc chăn sẽ rất đẹp, khiến người đời kinh ngạc!”.
“Được! Cảm ơn anh..”.
Anh ta khẽ đáp, đi nhanh ra khỏi phòng.
Lâm Chính đứng sững tại chỗ, yên lặng bất động.
“Anh....
“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh còn có việc phải đi trước!".
Lâm Chính nói, cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.
Lương Huyền Mi muốn nói lại thôi.
Rời khỏi nhà họ Lương, Lâm Chính cứ mãi cúi đầu suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, lấy điện
thoại ra gọi cho Vệ Yến.
“Chủ tịch Lâm, anh có gì dặn dò?”, Vệ Yến ở đầu kia điện thoại cực kỳ kích động.
“À, có chuyện này muốn cô đi chuẩn bị... Đúng rồi, vết thương của cô đỡ hơn chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Chút thương tích này thì tính là gì, chỉ là mấy vết thương ngoài da, không sao. Chủ tịch Lâm, anh có chuyện gì cứ việc sai bảo!”, Vệ Yến cười nói.
"Tôi muốn nhập cảnh nước Anh Hoa”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.
“Lúc nào?”.
“Tối nay!”.
“Chuyện này... e là khó mà làm được. Vừa rồi báo đài đưa tin, nước Anh Hoa đã đưa mười mấy chiếc tàu sân bay đến vùng biển lân cận diễn tập... Tôi đoán chắc hẳn là để ngăn cản anh nhập cảnh, thuyền bình thường của chúng ta còn không thể đến gần. Ngoài chuyện đó ra, không phận của chúng ta cũng có máy bay chiến đấu diễn tập..”, Vệ Yến khó Xử nói.
“Tôi biết, vậy nên cô không cần chuẩn bị máy bay hay tàu thủy cho tôi, cô chỉ cần chuẩn bị một con thuyền nhỏ là được”, Lâm Chính nói.
“Một con thuyền nhỏ?”. Vệ Yến ngạc nhiên.
“Đúng, một con thuyền nhỏ đơn giản nhất, 12 giờ tối nay xuất phát từ Thượng HỗI".
“Chủ tịch Lâm, thuyền nhỏ không được bao nhiêu người ngồi. Nếu anh dẫn theo ít người đi thì
cũng khó mà nhập cảnh..”, Vệ Yến vội nói.
“Tôi không định dẫn theo người!", Lâm Chính đáp: “Một mình tôi là đủ!”.