Câu nói này của Phương Kỳ Lân lại làm bùng nổ mạng xã hội lần nữa. Cái tên Phương Kỳ Lân lập tức nhảy vọt lên tìm kiếm hot
nhất mạng xã hội.
Nhiều người bắt đầu tìm hiểu xem đây là thần thánh phương nào mà lại dám nói những lời ngạo mạn như vậy.
Nhưng không có cách nào khai thác thông tin của người này.
Không chỉ vậy, Phương Kỳ Lân cũng không trả lời bất kỳ dân cư mạng nào nữa.
Bởi vì có rất nhiều cư dân mạng gần biển quốc tế đã phát hiện ra răng tất cả các nhân sĩ võ lâm đều đã tập trung ở đây.
Hàng chục con tàu lớn nhỏ khác nhau.
Quy tụ hàng trăm võ giả từ khắp nơi.
Bọn họ đều bịt mặt, che giấu danh tính và trang bị đây đủ vũ khí, sẵn sàng tấn công vào hàng phòng vệ của đế
quốc Anh Hoa, hòng xé toạc biên giới, cho người tiến nào.
Tấn công biên giới của các quốc gia khác là một chuyện tệ trên trường quốc tế.
Nếu xử lý không khéo sẽ dẫn đến các vấn đề quốc tế, thậm chí hai nước trở thành thù địch.
Vì vậy bọn họ phải che giấu thân phận, nếu ai để lộ thân phận thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Đây là một việc làm vì chính nghĩa.
Không thể đại diện quốc gia.
Cũng không dám đại diện quốc gia!
Mọi trách nhiệm đều do chính họ gánh chịu.
Rào rào...
Trong đêm đen, tiếng sóng võ dày đặc truyền tới.
Mọi người đều giương mắt nhìn.
Thấy một người đàn ông mảnh khảnh mặc áo trằng cưỡi sóng xuất hiện, không dùng thuyền mà bay tới, sau khi đến gần thì nhảy lên chiếc thuyền gần nhất.
“Khinh công lướt trên mặt nước?”
Mọi người sững sờ.
Kỹ năng này không phải là hiếm
Nhưng... dùng khinh công lướt trên mặt nước từ cảng đến biển quốc tế?
Cần bao nhiêu nội lực mới có thể đi xa như vậy? Vô số cặp mắt nhìn chăm chằm người kia. Nhưng người đó che mặt nên không nhìn rõ. “Chắc chắn là cao thủ!”
Có người thầm nói.
Nhưng vị cao thủ này không phải là người duy nhất. Lại có một người nữa đến vùng biển quốc tế.
Người này không dùng khinh công lướt trên mặt nước, mà vượt biển đến càng đáng sợ hơn
Bởi vì người đó đạp trên một cây sậy bay tới.
Người này chắp tay sau lưng, quần áo màu đen, đeo. khăn che mặt nên không nhìn rõ dáng vẻ.
Nhánh cỏ lau mà hắn đang giãm lên bay qua biển như mũi tên sắc nhọn.
Sóng lớn dạt ra hai bên.
Dường như cả biển sắp bị nhánh cỏ lau này xé toạc. Vượt biển băng một nhánh cỏ lau!
Người nhìn run rẩy vì sợ hãi.
“Xem ra chuyện lần này đã thu hút rất nhiều nhân vật lớn”
“Long Quốc ta ngọa hổ tàng long! Có cao nhân ở đây, đám người đế quốc Anh Hoa là cái thá gì chứ?”
“Lần này nhất định phải thẳng!” Rất nhiều người có lòng tin.
Tiếp theo sẽ xuất hiện rất nhiều võ kỹ kiệt xuất và phi thường.
Chỉ trong một giờ, hơn năm trăm người đã tụ tập tại đây.
Khung cảnh thật sôi nổi và sống động. “Săp đến giờ rồi!
Lúc này trên chiếc thuyền lớn nhất, một ông lão mặc áo đỏ, râu dài, đi tới mũi thuyền, hô lớn.
Giọng nói của ông ta không lớn, nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng.
“Bái kiến Hồng Vũ minh chủ!"
Mọi người hô lớn.
“Các vị nghĩa sĩ không cần khách khí!”
Hồng Vũ minh chủ bình tĩnh nói.
“Cảm ơn minh chủ!”
“Hôm nay mọi người đã hưởng ứng lời kêu gọi của tôi, đứng lên vì đất nước khiến tôi vô cùng cảm kích! Tôi xin cảm ơn tất cả các vị!”
Nói xong, Hồng Vũ minh chủ cúi người thật sâu.
Vô số võ giả xúc động.
“Thưa các vị, bây giờ võ thuật đang lâm nguy, tổn hại đến uy danh đất nước! Võ giả chúng ta không thể ngồi yên! Tôi sẽ không nói nhiều nữa, chắc các vị đều hiểu mình đang làm gì, chỉ mong các vị đừng hối Hãy cùng tôi giết kẻ địch! Bảo vệ võ thuật Long Quốc!", Hồng Vũ minh chủ nói lớn.
“Quyết tâm bảo vệ võ thuật!”
Mọi người hô lớn. Âm thanh vang trời.
Hồng Vũ minh chủ hài lòng gật đầu, nghiêng đầu hỏi: “Thần y Lâm đến chưa?”
Đợi một lúc mới có người trả lời
“Thưa minh chủ, thần y Lâm vẫn chưa tới!”
“Cái gì?”
Hồng Vũ minh chủ nhíu mày: “Säp đến giờ rồi! Nếu cậu †a không tới thì chúng ta làm sao bây giờ? Mau thông báo cho thần y Lâm, bảo cậu ta mau tới đây, tôi sẽ hỗ trợ cậu ta
nhập cảnh!”
“Thưa minh chủ, tôi không liên lạc được với thần y Lâm
“Trên mạng có rất nhiều người nói thần y Lâm là tên nhát gan, không dám tới!” Có người nói.
“Khốn nạn! Đại trượng phu vì nước vì dân! Chuyện lớn như vậy mà cậu ta có thể sợ hãi sao? Tôi đã phái người phát thẻ lệnh Hồng Vũ đến Dương Hoa rồi! Sao cậu ta có thể không tới?”, Hồng Vũ minh chủ tức giận quát.
“Minh chủ, bây giờ nói gì cũng vô dụng! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu thần y Lâm không đến thì chúng ta phải làm sao?”, một người phụ nữ che mặt hỏi.
Minh chủ Hồng Vũ nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh mang lên.
“Vậy thì để tôi đi! Ông hãy yểm hộ cho tôi, giúp tôi nhập. cảnh!”
“Ai thế?” Hồng Vũ minh chủ vô thức quát lớn.
“Phương Kỳ Lân!"