Lúc này Lâm Chính giống như một chiến thần điên cuồng tàn phá trên biển. Dù là vũ khí chiến đấu hay là bom thì cũng chẳng khác gì đậu hũ trong mắt anh. Tất cả đều bị tiêu diệt. Một lúc sau, máy bay chiến đấu cũng bị bản rơi mười mấy cái. Nhưng chiếc khác thì không dám tiếp cận, chỉ bay lượn từ xa để tấn công. Cả tuyến đường biển chìm trong. biển lửa. Khói lửa bay mù trời.
“Kẻ địch quá mạnh. Xin cứu viện. Xin cứu viện", người chỉ huy vùng đảo nói vào bộ đàm.
Người này trợn ngược mắt, nhìn bóng hình như thần linh xuất hiện mà cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung. Những võ. giả ở hai bên bờ của nước Anh Hoa vẫn còn đứng đó quan sát.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đỏ, có một vết sẹo. trên mũi nói giọng khàn khàn: “Hattori đại nhân, chúng ta cứ đứng im không ra tay sao? Còn tiếp tục như vậy thì đội tự vệ sẽ bị đánh bại hoàn toàn mất".
“Không cần lo läng, để đội tự vệ chơi cùng kẻ đỏ một lúc. Đợi đến khi cậu ta cạn kiệt sức lực rồi thì chúng ta ra tay mới nhẹ nhàng”, một người đeo mặt na ác ma mặc đồ đen bó sát người bước tới.
“Nhẹ nhàng sao?”
“Chắc mọi người không biết. Kẻ đó cơ thể đao thương bất nhập. Trước khi cậu ta tiêu hao sức lực thì không một ai có thể khiến cậu ta bị thương đâu”, đám đông nghe thấy vậy bèn chau mày.
“Hóa ra là vậy. Tôi rõ rồi”, người đàn ông có sẹo khẽ nói.
“Võ thuật của Long Quốc tôi nhìn là thấy ngay. Ngoài ra, đội cơ động cũng sắp tới rồi. Để đội cơ động thăm dò giới hạn thật sự của cậu ta là được”, Hattori đại nhân mỉm cười.
Dứt lời, những tiếng ầm ầm lại nổ vang cả không gian. Đám võ giả của nước Anh Hoa đồng loạt ngẩng đầu nhìn với vẻ thất kinh: “Mau xem nhanh lên, đội cơ động tới rồi”.
Đám đông đồng loạt nhìn ra biển. Một tàu chiến hạm cỡ lớn đang lái tới. Tàu chiến này to hơn những chiếc tàu trước đó rất nhiều với một màu đen kịt, đạp sóng lao tới.
Trên hạm đội, một lượng lớn những người có trang bị vũ trang đang đứng đó. Đó chính là đội cơ động do nước Anh Hoa sử dụng một lượng tiền lớn thuê về.Tất cả đều là những người được học võ.
Trên người họ được trang bị những loại vũ khi tân tiến nhất, nặng tới 150 kg, uy lực của chúng không hề thua kém một chiếc xe tăng. Nói cách khác hàng nghìn con người đang đứng trên tàu này tương đương với hàng nghìn chiếc xe tăng cỡ lớn.
Thật quá khủng khiếp. Chiến lực như vậy đủ để có thề san băng một thành phố trong năm phút.
“Đây chính là đội quân một tỷ tệ sao? Ha ha, như thế này thì thần y Lâm sẽ gặp không ít rắc rối nhỉ", một võ giả nước Anh Hoa mỉm cười.
“Chuẩn bị đi, đội cơ động có lẽ đủ để khiến thần y Lâm bị tiêu hao thể lực. Thế nhưng giết được cậu ta là điều khó. đấy. Quốc gia đã phải bỏ ra một lượng tiền lớn để có được. độ quân này, chúng ta không thể để thần y Lâm đánh bại họ. được. Mọi người hãy chôn sống thần y Lâm ở đây đi”, người tên Hattori mỉm cười, tay đặt lên thanh kiếm phía sau lưng.
Đám đông nghe thấy vậy thì cũng sẵn sàng. Tất cả nhìn chăm chăm Lâm Chính như nhìn một con mồi. Đôi mắt họ. ánh lên vẻ chế nhạo Đối với họ Lâm Chính đúng là một thăng hề gây trò.
Vụt...Lúc này, Lâm Chính nhảy lên ngọn hải đăng giữa biển. Anh chắp tay sau lưng, nhìn về phía con tàu lớn, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
“Cậu ta định làm gì
“Đầu hàng sao?”, đám võ giả cảm thấy vô cùng hào. hứng.
“Không phải là cậu ta định tấn công đội cơ động đấy chứ?”, người đàn ông có vết sẹo chau mày.
“Thú vị. Tôi cử tưởng rằng thần y Lâm sẽ né tránh, đi quyết đấu luôn với Nakagawa cơ, thật không ngờ cậu ta lại muốn tấn công đội cơ động đến vậy. Đúng là một kẻ điên rồi”, Hattori nheo mắt.
“Đại nhân, giờ chúng ta phải làm sao?”
“Không vội, không phải là tôi nói rồi sao, chơi với cậu ta một lúc. Đợi cậu ta ra tay rồi chúng ta sẽ khóa chặt đường bờ biển. Tới khi đó phía trước là đội cơ động, phía sau có chúng ta thì cậu ta có mà chạy đăng trời”, Hattori mỉm cười.
Đám đông đồng loạt gật đầu: “Hattori đại nhân thật anh minh”.
Ầm ầm..Hạm đội dừng lại. Đội cơ động đã sẵn sàng, họ nhắm thẳng vào Lâm Chính. Trong nháy mắt, vô số các chấm đỏ chĩa thẳng vào người anh.
“Kẻ xâm nhập kia, mau quỳ xuống đầu hàng, nếu không, chúng tôi sẽ tiến thành thanh trừng theo điều khoản của quốc gia. Lần thứ hai, mau quỳ xuống đầu hàng”.
Âm thanh phát ra từ một chiếc loa.Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh chỉ đạp chân lao thẳng về phía hạm đội.
Rắc...Ngọn hải đăng xuất hiện vết nứt.
“Thanh trừng mục tiêu”, người trên hạm đội lập tức ra lệnh.
Vụt vụt...Một lượng lớn đạn dược được phóng về phía Lâm Chính.
Bùm bùm...Khi chúng tiếp xúc với cơ thể anh thì lập tức nổ tung. Bên trong mỗi viên đạn có chứa một chất khí quan trọng, nó có thể kiểm soát được đối phương, khiến cho đối phương bị tê liệt, mất đi khả năng chiến đấu trong thời gian ngắn. Dù là người có thực lực cực mạnh thì cũng sẽ bị mất sức rất nhiều, khó có thể đối phó lại được.
Đội cơ động dựa vào loại đạn dược đặc biệt này đã giết chết không ít những kẻ mạnh siêu cấp của thế giới. Nhưng lần này người mà họ đối đầu là thần y Lâm. Thứ chất này. liệu có đối phó nổi anh? Lâm Chính nhanh chóng ghim châm lên ngực và đáp xuống boong tàu.
Đội cơ đội vẫn điên cuồng bắn phá anh. Anh...không hề phản công. Chỉ nhìn chăm chăm bọn họ rồi đột nhiên giơ. nằm đấm lên, đồn toàn bộ sức mạnh và giáng xuống boong tàu.
Bùm...Luồng sức mạnh kinh thiên động địa tỏa ra. Boong tàu nứt toác, luồng sức mạnh tỏa ra cả con tàu.
Rắc! Bùm bùm...Cả con tau nứt ra máy móc nổ tung.
Ngay sau đó con tàu chìm dần xuống biển. Đám người đang cười cười nói nói phía bên này bỗng trố tròn mắt.
“Một đấm...đấm chìm tàu sao?”, người đàn ông có vết sẹo bàng hoàng.