TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2197 ĐÓ CHÍNH LÀ LÂM CHÍNH.

Đây là muốn liều mạng sao?

Sắc mặt ông lão đanh lại, tinh thần lại bị ảnh hưởng.

Nếu luận về tấn công thì Lâm Chính sẽ chậm hơn một nhịp.

Nhưng cho dù chậm hơn một nhịp, thì chắc chắn ông ta vẫn không thể tránh được đòn này của Lâm Chính.

Ông lão đã được lĩnh hội uy lực một cú đấm của Lâm Chính.

Có lẽ trúng đòn này ông lão sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.

Mặc kệ đi! Chỉ cần không chết, thì hãy để thần y Lâm chết trước!

Ông ta chắc chắn quyền này của mình đủ để giết chết thần y Lâm.

Thần y Lâm chết, ông ta bị thương một chút cũng không là gì.

Ánh mắt ông lão bỗng lạnh đi, trong chớp mắt đã đưa ra quyết định, không lùi lại mà liều mạng với Lâm Chính.

Bốp! Bốp!

Hai người đều trúng quyền của đối phương.

Lâm Chính lại bị đánh bay đi, lắng không phun ra bảy. ngụm máu tươi, rồi va vào sườn núi. Ngọn núi nứt ra, đất đá tung tóe, lực đạo thậm chí còn lan ra biển, làm dấy lên sóng †o gió lớn

Còn ông lão cũng không dễ chịu gì, bị ngã lộn nhào. xuống đất, da đầu rách toạc, máu tươi rỉ ra, tai và mũi đều chảy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.

"Thầy!".

Miura và Naoko kinh hãi kêu lên rồi xông tới, vội đỡ ông lão dậy.

"Thầy vẫn ổn chứ?".

Nhìn mặt mũi ông ta đầy máu, hai người đều run sợ trong lòng.

"Không sao... Khụ khụ... Không sao..."

Ông lão ho khù khụ, có chút đứng không vững, ôm lấy đầu, có vẻ rất đau đớn.

"Thăng nhãi kia... thế nào rồi?", ông lão khàn giọng hỏi. "Chắc là... chết rồi!".

"Không còn động tĩnh gì cả..."

Hai người nói rồi nhìn về phía sườn núi tan hoang kia.

Chỉ thấy một người đang năm bất động trong cái hố lớn ở sườn núi như một cái xác không hồn.

Đó chính là Lâm Chính.

Ông lão đẩy Miura và Naoko ra, đôi mắt già nua nhìn chăm chăm Lâm Chính ở đắng kia.

Thấy anh một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chắc là chết rồi... Bát Kỳ Thương Kình Lực của bổn đại nhân đủ để đánh nát mọi thứ trên đời này, chắc chẳn có thể đánh nát tìm của cậu ta. Trái tim nát vụn rồi thì cậu ta còn sống kiểu gì chứ?", ông lão trầm giọng nói.

"Thầy lợi hại quái".

Hai người vội vàng khen.

"Được rồi, đã giải quyết xong kẻ địch, chúng ta đi thôi. Chuyện còn lại giao cho bên chính quyền xử lý".

Ông lão ho hai cái, xoay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc này.

Rắc!

Đọc truyện chữ Full