“Thầy, sao lại vậy... tiếp theo phải làm gì?” Naoko hoảng. sợ, răng khế va vào nhau lập cập.
“Không thể giết chết được hắn! Hắn là ma quỷ sao? Hắn có thân thể bất tử à?”, Miura cũng không ngừng run rẩy.
“Hai con cùng thầy ra tay!” Ông lão không thoái thác nữa, quyết định tìm trợ thủ. Hai người nuốt nước bọt, đứng lên phía trước.
“Thầy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Miura thận trọng. hỏi.
“Không cần sợ, mặc dù đánh hän không chết, nhưng cũng không phải vô địch, chắc chắn sẽ có khuyết điểm, thầy đã biết phải giết hẳn thế nào rồi! Tốc độ, thực lực và phản xạ của hän không tốt, chỉ cần khống chế được hản, thầy có thể moi tim của hắn ra, thầy không tin một người có thể sống nếu không còn trái tim!” ông lão lạnh lùng nói.
Hai người nghe vậy, hai mắt sáng lên.
“Thầy, chúng ta hành động đi!” Miura nói lớn.
“Ra tay đi!”
Ông lão hét lớn.
Hai người lao lên ngay lập tức.
Bọn họ rút ra một thanh kiếm ngắn, trông như kiếm Samurai, nhưng lại không mảnh dài như kiếm Samurai, trông. giống kiếm Ninja hơn.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn.
Người xông tới hai bên trái phải đột nhiên biến mất. Hình như là ẩn thân Nhìn thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra.
Hai người tên Naoko và Miura chắc cũng am hiểu võ thuật.
Vù vù vù... Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chói tai.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn lên, thấy rất nhiều phi đao bùa chú từ trên trời rơi xuống như mưa.
Anh vừa định tránh né thì bên cạnh xuất hiện hai bóng người, tay cầm kiếm sắc bén chém tới, chặn đường anh.
Lâm Chính không thể rời đi ngay lập tức, vì đã bị phi đao. bao phủ.
Nhưng phi đao không xuyên qua da thịt.
Lâm Chính cau mày, chuẩn bị phản đòn.
Bùm bùm bùm...
Bùa chú trên phi đao bùng nổ, nhấn chìm Lâm Chính.
Nhân lúc đang nổ, Naoko và Miura nhanh chóng di chuyển quanh Lâm Chính.
Bọn họ không vung kiếm nữa, mà nảm chặt sợi xích.
Sau khoảng hai mươi dây, hai người họ mới ngừng thở. dốc.
Hai người mồ hôi đầm đìa, mệt đến mức đứng không vững, nhưng tay vẫn năm chặt sợi xích sắt.
Sau khi vụ nổ kết thúc, bụi lắng xuống, diện mạo của Lâm Chính cũng lộ ra.
Quần áo trên người anh rách tả tơi, nhưng da thịt vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương nào, có điều, cả người đã bị xích lại, Naoko và Miura nằm chặt đầu dây xích, cố gắng trấn áp Lâm Chính.
Sợi xích này không phải là xích sắt bình thường, chất liệu của nó rất đặc biệt, trên đó còn có vết khắc độc đáo, chặt chẽ thần bí, không dễ dàng phá vỡ.
“Thầy!” hai người vội vàng gọi.
“Làm tốt lắm! Còn lại giao cho thầy!”
Ông lão lao đến chỗ Lâm Chính, một tay nhằm vào trái tim Lâm Chính.
Lúc này bàn tay nhăn nheo còn cứng hơn sắt thép, sắc hơn cả gươm đao.
Lâm Chính có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và đao khí khi bàn tay đó đến gần.
“Ông lão, chẳng phải chúng ta nên một chọi một sao? Ông làm vậy là sao?”, Lâm Chính không nhanh không chậm nói.
Nhưng ông lão không thèm để ý, ánh mắt đắng đãng sát khí.
Giờ phút này, ông ta chỉ muốn giết Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, thấy ông lão không dừng lại, anh lập tức hợp lực, định phát động cơ thể võ thần để chống lại chiêu này.
Nhưng lúc chuẩn bị phát động cơ thể võ thần, anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ sợi xích truyền ra.
Lâm Chính sững sờ, vội vàng ngừng sử dụng cơ thể võ thần.