TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2213 TÔI LÀ TỔ TÔNG CỦA THẦN Y VANG DANH QUỐC TẾ!”.

Lâm Chính tất nhiên hiểu ý của Trương Thất Dạ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng bình tĩnh lại.

“Không thể nào, có lẽ không phải vậy, bọn họ phong tỏa nơi này làm gì? Nơi này vốn là nơi của Thương Minh bọn họ, bọn họ tuyệt đối không thể nào ra tay với khách khứa như chúng ta, khả năng duy nhất là… bọn họ đang đề phòng gì đó”, Lâm Chính nói.

“Đề phòng?”.

Trương Thất Dạ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là có khả năng đó! Nhưng… bọn họ đề phòng ai? Ai có thể đe dọa đến Thương Minh?”.

“Long Quốc ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, rốt cuộc những thế lực ẩn thế rộng lớn thế nào không ai biết rõ. Tóm lại chúng ta phải chú ý một chút”.

Lâm Chính nói xong, đi đến một bàn ngồi xuống, gọi vài món ăn, chậm rãi thưởng thức.

Trương Thất Dạ thì cực kỳ cảnh giác.

Cuộc sống chạy trốn nhiều năm khiến ông ta dù cho lúc ngủ cũng phải cảnh giác.

“Anh là thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy sao?”.

Lúc này, một giọng nữ lả lướt tràn ngập quyến rũ vang lên.

Lâm Chính nghiêng mắt, nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp vóc dáng thướt tha, mắt hồ ly môi đỏ, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính.

Đôi mắt hút hồn đó dường như có thể câu mất hồn phách người khác.

Nơi đây có không ít ánh mắt tập trung lên người cô ta, nhưng rõ ràng người phụ nữ hình như chỉ có hứng thú với một mình Lâm Chính.

“Chúng ta quen biết sao?”, Lâm Chính thong thả uống ngụm rượu vang, hỏi.

“Lúc trước không quen biết không sao cả, bây giờ không phải quen biết rồi hay sao?”, cô gái cười quyến rũ, đưa đôi tay trắng nõn không xương ra: “Thần y Lâm, hân hạnh làm quen, tôi là Thái Man Nghiên, fan hâm mộ của anh!”.

“Fan hâm mộ?”.

Lâm Chính quan sát người phụ nữ đó một lượt, phát hiện cô ta không những cách ăn mặc quyến rũ xinh đẹp mà quần áo trên người cũng không phải hạng tầm thường, mỗi một món trang sức đều có giá trị rất cao.

Xem ra người này có lai lịch không đơn giản.

“Xin chào cô Thái”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Chào anh, thần y Lâm. Ầy, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”, Thái Man Nghiêng nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.

“Câu gì?”.

“À… Anh có bạn gái chưa?”, Thái Man Nghiên cười hì hì hỏi.

Lời này khiến Lâm Chính hơi bất ngờ.

“Cô Thái, cô hỏi chuyện này làm gì?”.

“Hì hì, nếu anh chưa có thì tôi làm bạn gái anh được không?”.

“Cô Thái, cô đùa không vui đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Tôi không đùa với anh… À, tôi nhớ rồi, hình như anh đã có người mình thích, có phải là cô gái tên Tô Nhu đó không?”, Thái Man Nghiêng dùng tay chống cằm, mỉm cười nói: “Người phụ nữ đó, tôi đã thấy ảnh cô ta trên mạng, dáng dấp chẳng ra làm sao, huống hồ hình như cô ta đã có chồng. Thần y Lâm, anh cần gì phải dành tình cảm cho vợ người ta chứ? Không phải có người còn tốt hơn đây sao?”.

Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói nhiều với Thái Man Nghiêng.

Người phụ nữ này chắc là đến để trêu chọc anh.

Nhưng không đợi người phụ nữ đó nói tiếp, một giọng nói khác đã vang lên từ bên cạnh.

“Man Nghiêng, cô là người xuất chúng, thân phận địa vị cao quý đến mức nào, cần gì đi thích cái thể loại không bằng chó mèo này, hạ nhục bản thân mình?”.

Mọi người nghe vậy thì nhìn sang.

Một nhóm người ăn mặc hoa quý đi tới, người nói chuyện là một cậu ấm dẫn đầu bọn họ.

Người đó để đầu đinh, dáng người thẳng tắp, cách ăn mặc vô cùng xa hoa. Âu phục viền tơ vàng, mười ngón đeo nhẫn, trên nhẫn không phải đá quý thì là kim cương, lấp lánh tỏa sáng. Hắn đeo nhiều nhẫn như vậy, song lại không có khí chất nhà giàu mới nổi, ngược lại có cảm giác cao quý khiến người ta không thể dùng lời để giải thích.

“Khốn nạn! Cậu nói cái gì?”.

Trương Thất Dạ phẫn nộ quát, đứng bật dậy trừng người kia.

Ông ta vừa đứng dậy, người ở đằng sau cậu ấm kia lập tức tiến lên, nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ. Ai nấy đều có vẻ mặt bất thiện, sẵn sàng ra tay.

Đường đường là Ma Quân, lý nào lại sợ những người đó? Ông ta định vận khí thế áp đảo ngược lại.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên đưa tay ấn Trương Thất Dạ ngồi trở về.

“Thất Dạ, đừng nổi giận, nổi giận với đám người nhàm chán đó chỉ làm lãng phí thời gian, hơn nữa còn làm mất nhã hứng”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Trương Thất Dạ do dự chốc lát, liếc nhìn Lâm Chính. Thấy Lâm Chính nháy mắt ra hiệu, ông ta lập tức hiểu ra.

Lâm Chính không hi vọng ông ta sử dụng khí kình làm lộ thân phận.

Dù sao cái Trương Thất Dạ tu luyện cũng là công pháp ma đạo, khí kình âm sát, rất dễ bị người ta nhận ra.

Nếu để người khác biết ông ta là người của ma đạo, chắc chắn sẽ bại lộ hành tung, lúc đó lại phiền phức.

Mặc dù Trương Thất Dạ không vui nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Đám người bên kia lại nổi giận.

“Người nhàm chán? Tên họ Lâm kia, anh đang xem thường tôi sao?”, người đàn ông nheo mắt lại, trên mặt vẫn treo nụ cười, hỏi.

“Anh là ai? Vì sao tôi phải xem thường anh?”, Lâm Chính nhấp hớp rượu, thong thả đáp.

Hắn không giận mà lại cười: "Ha ha, tên họ Lâm kia, đừng tưởng anh nổi tiếng ở bên ngoài, ai ai cũng biết thì nghĩ mình tài giỏi. Tôi nói với anh vậy, hôm nay, người có thể tham gia tiệc đều là nhân vật có sức mạnh thông thiên, giàu nứt đố đổ vách. Trong mắt chúng tôi, chút thành tựu ở bên ngoài của anh chẳng là gì cả. Còn anh, nếu tôi muốn giết anh, anh có tin mình chết thế nào cũng không biết không?”.

Lời nói bá đạo đến thế nào!

Nhưng… người xung quanh không ai phản bác.

“Kiều Tín, gan anh không nhỏ nhỉ! Ngay cả người của tôi cũng dám uy hiếp? Anh không xem tôi ra gì sao?”, Thái Man Nghiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.

“Man Nghiên, cô nói quá rồi, sao tôi lại không xem cô ra gì được? Không phải tôi đang lo cho cô sao? Người này trừ vẻ ngoài đẹp trai ra thì chẳng có gì cả, cô đừng bị hắn lừa”, người đàn ông tên Kiều Tín nhún vai nói.

“Chẳng có gì cả? Anh đang nói anh à? Anh ngoài việc dựa vào thế lực gia tộc tác oai tác quái thì còn bản lĩnh gì nữa? Không có nhà họ Kiều chống lưng cho anh, anh còn không bằng một ngón tay của thần y Lâm”, Thái Man Nghiên khinh thường nói.

Nào ngờ Kiều Tín nghe vậy lại cười lớn.

“Man Nghiên, cô nói được như vậy chứng tỏ cô không hiểu tôi rồi. Tên họ Lâm kia là cái thá gì? Tôi mà không bằng hắn?”.

Thái Man Nghiên nghe vậy, nhíu chặt mày: “Kiều Tín, anh đang khoác lác gì ở đây vậy? Anh làm sao mà so được với thần y Lâm? Dù anh biết y thuật, chắc chắn trình độ của anh cũng không bằng thần y Lâm. Anh ấy là thần y vang danh quốc tế, anh thì là gì?”.

“Tôi? Tôi là tổ tông của thần y vang danh quốc tế!”.

Kiều Tín cười khẩy, chỉ vào Lâm Chính: “Mấy thứ y thuật mèo ba chân của hắn chẳng đáng nhắc tới. Chỉ là Kiều Tín tôi chưa ra tay mà thôi. Tôi mà ra tay, danh hiệu thần y sao đến lượt thể loại như hắn?”.

Nghe vậy, người xung quanh đều kinh ngạc.

Vô số người tập trung ánh nhìn lên người Kiều Tín.

Thái Man Nghiêng cũng sửng sốt.

Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất là Lâm Chính.

Bởi vì anh tin rằng, tên Kiều Tín này… hoàn toàn không biết y thuật!

Đọc truyện chữ Full