Lâm Chính rời đi, những người phía sau Kiều Tín lặng lẽ đi theo.
Rất nhiều Khách mời nhìn thấy đều âm thầm lắc đầu, biết rõ ý đồ của Kiều Tín.
Lần này, thần y Lâm gặp xui xẻo rồi.
Có người thầm thở dài.
Thái Man Nghiên đương nhiên cũng nhìn thấy mấy người nhà họ Kiều rời đi, vô cùng tức giận, sắc mặt lạnh lùng đi tới: "Kiều Tín! Người của anh định làm gì?"
"Có chút việc phải làm”.
"Anh định làm gì? Định ám sát thần y Lâm sao? Tôi nói cho anh biết, Kiều Tín! Anh đừng làm bậy, mau bảo bọn họ quay lại đây ngay!", Thái Man Nghiên tức giận mắng.
Kiều Tín cười nói: “Man Nghiên, người nhà họ Kiều tôi ra ngoài làm việc cũng phải hỏi ý kiến của cô sao? Cô không cảm thấy cô đang lo chuyện bao đồng à? Cô không phải người nhà họ Kiều nên không có quyền đặt câu hỏi”.
"Anh nói cái gì? Anh đang coi thường tôi à?", Thái Man Nghiên tức giận.
Kiều Tín lại bật cười, nhún vai và nói: "Không, tôi không có ý đó! Nhưng tôi thấy cô rất có hứng thú với nhà họ Kiều của tôi. Thế này nhé, Man Nghiên, tôi sẽ dạy cô một cách khiến cô có thể đường đường chính chính đặt câu hỏi cho mọi vấn đề của nhà họ Kiều!”
"Cách gì?"
“Rất đơn giản, cô gả vào nhà họ Kiều của tôi, trở thành người nhà họ Kiều thì chẳng phải là được rồi sao?”, Kiều Tín cười đáp.
"Ha ha...”
Những vị khách xung quanh cười ồ lên.
Thái Man Nghiên vô cùng tức giận, khuôn mặt quyến rũ lạnh như băng.
Nhưng cuối cùng cô ấy cũng kiềm chế cơn giận, khẽ gật đầu: "Được! Hay lắm Kiều Tín! Anh được đấy, chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu!"
Nói xong, cô ấy quay đầu rời đi.
Kiều Tín nheo mắt nhìn Thái Man Nghiên, khóe miệng nhếch lên, vô cùng đắc ý.
"Con ả thối tha, nếu không phải nhà họ Thái của cô có chút sức mạnh thì ông đây thèm quan tâm đến cô sao?”, Kiều Tín lẩm bẩm.
"Cậu Kiều, chúng ta có thể tiến hành chữa trị cho ông Dịch được chưa? Nếu không chữa trị cho ông ấy nữa thì e rằng sẽ bỏ lỡ thời gian chữa bệnh tốt nhất”, lúc này Hoa An bước tới nói.
"Ôi... Chữa! Chữa chứ! Chữa bệnh cứu người là quan trọng nhất!"
Kiều Tín mỉm cười, lập tức xoay người đi sang chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Dịch Tiên Thiên được khiêng đến ghế sô pha, ai đó đã ấn vào hàm của ông ta để ngăn ông ta cắn vào đầu lưỡi.
Kiều Tín cũng không thèm liếc nhìn, nháy mắt với người bên cạnh, người này hiểu ra, lập tức lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo đưa cho Kiều Tín.
Kiều Tín mở hộp gỗ, tìm thấy rất nhiều chai lọ bên trong.
Hắn tùy tiện lấy ra một chai, đổ một viên thuốc ra ngoài, nhét bừa vào miệng Dịch Tiên Thiên.
Chỉ thoáng chốc, Dịch Tiên Thiên đang không ngừng co giật đột nhiên ngừng run rẩy, thở hắt một hơi rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
"Hả? Không co giật nữa à?"
"Ông ấy... khỏe lại rồi sao?"
"Trời ơi, thần y!"
"Giỏi quá, giỏi thật đấy!"
Mọi người đều kinh ngạc.
Một viên đan dược nhỏ bé có thể khiến Dịch Tiên Thiên khôi phục về trạng thái ban đầu sao?
Thần kỳ quá rồi nhỉ?
“Cậu Kiều, ông ấy... không sao chứ?”, Hoa An sửng sốt một chút, tò mò hỏi.
"Vâng! Ông Dịch không có gì đáng ngại nữa, hơn nữa tôi đảm bảo cả người ông ấy từ trên xuống dưới không còn vấn đề gì cả!", Kiều Tín cười nói.
Nghe vậy, những người xung quanh tỏ ra không thể tin được.
"Một viên đan dược nhỏ bé đã có thể chữa khỏi bệnh cho ông Dịch sao? Có thể thần kỳ như vậy ư? Đây là đan dược gì? Chẳng lẽ là tiên đan?", có vị Khách tò mò hỏi.
"Không phải tiên đan, còn tốt hơn cả tiên đan!", Kiều Tín cười nói.
Hoa An gật đầu nói: "Cử người đi kiểm tra thử”.
"Vâng!"
Một thành viên Thương Minh biết một chút y thuật lập tức bước lên trước.
Nhưng lúc này, Dịch Tiên Thiên đang nằm trên ghế sô pha bỗng mở mắt ra.
"Ôi ôi ôi, tỉnh rồi! tỉnh rồi!"
Ai đó hét lên.
Tất cả những người xung quanh đều tập trung lại.
"Ông Dịch, ông thấy thế nào?"
"Đỡ hơn chưa?"
"Còn khó chịu ở đâu không?"
Những người xung quanh ân cần hỏi han.
Dịch Tiên Thiên hơi sững sờ, liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Ông Dịch, ông không biết sao? Vừa rồi ông đã phát bệnh, là cậu Kiều Tín đã chữa khỏi cho ông”, có người giải thích.
"Lại phát bệnh rồi sao? Sao tôi không cảm nhận được, hơn nữa bây giờ toàn thân tôi tràn đầy khí lực, cả đời tôi chưa bao giờ thoải mái như vậy! Sao tôi lại phát bệnh chứ?"
Dịch Tiên Thiên có vẻ ngạc nhiên.
"Ồ? Ông Dịch, ông cảm thấy trạng thái cơ thể rất tốt sao?", Hoa An bước tới hỏi.
"Đương nhiên, bây giờ tôi có cảm giác có thể giết chết trâu bằng một cú đấm!", Dịch Tiên Thiên nói.
Không gian xôn xao náo động, tất cả mọi người đều nhìn Kiều Tín bằng ánh mắt khâm phục.
"Thần y!"
"Chỉ với một viên đan dược đã có thể khiến ông Dịch hồi phục, vả lại trông ông ấy còn như một người đàn ông đang ở thời kỳ cường tráng nhất, thật lợi hại!"
"Chẳng trách cậu Kiều lại tự tin như vậy, với y thuật của cậu ấy, sao có thể thua kém thần y Lâm được chứ?"
"Nhà họ Kiều đúng là có nhiều nhân tài”.
"Thật lợi hại”.
Các vị khách giơ ngón tay cái lên, khen ngợi.
Hoa An cũng cười ha hả, bưng ly rượu lên: "Nào! Cùng nâng ly kính thần y Kiều một ly!"
"Mời thần y Kiều!"
Tất cả các vị khách đều nâng ly.
"Đừng khách khí! Đừng khách khí! Ha ha ha ha ha...”
Kiều Tín cười không dứt, vô cùng đắc ý, liên tục nâng ly, một hơi uống cạn.
Tuy nhiên, rượu mới vào bụng mọi người...
"Ọc...”
Dịch Tiên Thiên đột nhiên ôm bụng, nôn ra một ngụm máu lớn.
"A!"
Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi, vội vã lùi lại.
Sau đó, Dịch Tiên Thiên ngã nhào từ trên ghế sô pha, cơ thể già nua lại co quắp, không ngừng phun ra máu, mắt trợn tròn.
"Cái gì?"
"Chuyện này... chuyện này... là thế nào?”
Đám quan khách trợn mắt kinh ngạc.
"Cậu Kiều! Chuyện này...?", sắc mặt Hoa An tối sầm lại, vội vàng hỏi.
"Đừng sốt ruột! Đừng sốt ruột! Có thể là tác dụng của thuốc chưa đúng chỗ thôi!"
Kiều Tín đổ mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng lấy một viên thuốc khác từ hộp gỗ bên cạnh, nhét vào miệng Dịch Tiên Thiên.
Không ngờ...
"A!"
Dịch Tiên Thiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó cổ lệch sang một bên, ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Tim mọi người đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
“Ông Dịch! Ông Dịch!”, Hoa An sốt sắng gọi.
Nhưng Dịch Tiên Thiên không có phản ứng gì cả.
Dường như Hoa An ý thức được điều gì đó, vươn tay dè dặt đặt dưới mũi Dịch Tiên Thiên cảm nhận một lát, sau đó lại đặt tay lên ngực ông ta.
Một lúc sau, sắc mặt Hoa An trở nên tái nhợt, vẻ mặt nghiêm trọng, đột ngột đứng dậy.
"Ông ấy chết rồi!"
Bốn chữ đơn giản thốt ra từ miệng Hoa An.
Kiều Tín liên tiếp lùi ra sau, suýt không đứng vững.
Những vị khách xung quanh náo động, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Kiều Tín.
Thần y Kiều này đã giết chết một người đang sống sờ sờ...
Người này là người của Thương Minh đấy!
Đây còn là địa bàn của Thương Minh!
Kiều Tín phải giải thích thế nào đây?
"Không thể nào... tuyệt đối không thể nào... thuốc của tôi là linh đan chữa trăm bệnh! Cho dù người chết uống vào cũng có thể sống lại! Ông... ông ấy sao có thể chết được chứ? Tuyệt đối không thể nào! Nhất định có vấn đề ở chỗ nào đó!", Kiều Tín nôn nóng hét lớn với đôi môi run rẩy.
"Cậu Kiều, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, người đã chết, nhà họ Kiều các người có phải nên cho Thương Minh chúng tôi một lời giải thích không?", một thành viên Thương Minh gào lên.
"Chuyện này... chuyện này...”
Kiều Tín run lẩy bẩy, không biết nên nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ chân tay Kiều Tín luống cuống, mọi người lập tức biết được hắn căn bản không hiểu y thuật.
Hắn chỉ biết dựa vào những viên đan dược đó.
Ngược lại, Hoa An lại khá bình tĩnh, trầm giọng nói: "Chuyện Kiều Tín để sau rồi nói, bây giờ quan trọng nhất là phải xử lý Dịch Tiên Thiên! Người đâu, lập tức đi tìm thần y Lâm về đây. Trước mắt chỉ đành xem thần y Lâm có thể cứu vãn được cục diện này hay không thôi”.