Tin tức trực tiếp được bán trong nội bộ Thương Minh là bảo vật vô giá.
Thông thường Thương Minh cũng chẳng thèm bán. Chỉ những tin tức quan trọng, có thể gọi là thông tin bom tấn mới lưu hành trong nội bộ Thương Minh.
Nếu muốn mua thông tin quan trọng này mà không có ai giới thiệu thì dù có sức mạnh cường đại cũng không mua được.
Theo lý mà nói, Dương Hoa của Lâm Chính cũng không có tư cách mua.
Nhưng lần này Hoa An cầu xin Lâm Chính, cho dù Lâm Chính không có tư cách nhưng ông ta vẫn phải đồng ý.
Bởi vì sự việc xảy ra lần này ảnh hưởng đến việc liệu ông ta có thể đảm nhận vị trí minh chủ hay không.
Nếu thành công thì chút việc nhỏ này chẳng đáng là gì cả!
Nếu ông ta không thể làm minh chủ... thì ông ta sẽ mất nhiều hơn những thứ này!
Cho dù yêu cầu của Lâm Chính rất vô lý, ông ta cũng phải đáp ứng.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, đi theo Hoa An trở lại bữa tiệc.
Đương nhiên, Lâm Chính không thật sự bảo Hoa An khiêng kiệu về.
Đám khách mời tại hiện trường khịt mũi xem thường khi nhìn thấy Lâm Chính quay lại.
"Hừ, lúc tên này rời đi chẳng phải có thái độ cứng rắn lắm ư? Sao bây giờ lại quay về làm gì?"
"Thật nực cười! Như một thằng hề!"
"Vừa nãy còn tuyên bố nước sông không phạm nước giếng với Hoa minh chủ, có chết cũng không qua lại nữa, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, hèn hạ”.
"Còn không phải sao? Hầu hết đám người thế tục đều như vậy, cậu cho rằng bọn họ giống chúng ta à?"
"Hèn hạ!"
Đám Khách mời xì xào bàn tán và nhìn Lâm Chính với vẻ mỉa mai, châm chọc.
Lâm Chính không thèm để ý.
Anh không phải là người quá coi trọng danh tiếng của mình.
Chỉ cần đạt được lợi ích, bị người khác mắng vài câu thì cứ mắng. Thật ra anh cũng biết, cho dù anh không đến thì từ đáy lòng những người này cũng khinh thường anh.
Suy cho cùng, những người này đều là người của gia tộc ẩn thế lánh đời.
“Ông Dịch đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Bên này, thần Y Lâm, mời đi lối này!"
Hoa An vội vàng nói, dẫn Lâm Chính đến bàn ăn bên cạnh.
Dịch Tiên Thiên đang nằm trên đó, một số nhân viên y tế đang cố gắng hết sức để cấp cứu, thực hiện hồi sức tim phổi.
Lâm Chính lập tức bước tới.
"Thần y Lâm?"
Vài nhân viên y tế sửng sốt, sau đó nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái.
“Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?” Lâm Chính tháo túi châm bạc ra, hỏi.
"Tim đã ngừng đập, đồng tử giãn ra, lại xuất huyết nhiều nơi. Chúng tôi nghi ngờ mạch máu trong cơ thể bệnh nhân bị vỡ dẫn đến ngừng tim...”
Một nhân viên y tế nói với Lâm Chính về tình trạng của Dịch Tiên Thiên.
Lâm Chính đưa tay ra chạm vào cơ thể của Dịch Tiên Thiên vài lần, sau đó nhìn kỹ hơn vào mũi và mắt ông ta.
Sau khoảng năm sáu lần, Lâm Chính lập tức xé quần áo của Dịch Tiên Thiên, châm vào người ông ta hơn hai mươi cây châm bạc.
Mũi châm kim cực nhanh và chính xác.
Không mất nhiều thời gian.
Tách tách tách...
Chiếc máy đo nhịp tim của Dịch Tiên Thiên gần đó lập tức vang lên, đường cong nhịp tim của ông ta lại nhảy lên nhảy xuống.
"Sống rồi! Ông ấy sống lại rồi!"
Một số khách mời lập tức trợn mắt há mồm, hét toáng lên.
Mọi người đều kinh ngạc.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Tách...
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Thoạt nhìn, nhịp tim của ông ta lại ngừng đập!
“Hả?”, sắc mặt mọi người thay đổi.
“Thần y Lâm, chuyện này là sao?”, Hoa An lo lắng.
Lâm Chính lập tức tiến lên trước kiểm tra một lần nữa, cuối cùng, dường như anh ý thức được điều gì đó, lấy ra một cây châm bạc dài và mỏng, cắm vào trong cổ họng Dịch Tiên Thiên.
Những người ngoài sợ kinh hồn bạt vía.
Một lúc sau Lâm Chính rút cây châm bạc ra, cẩn thận nhìn một hồi rồi trầm giọng nói: “Tình trạng của ông ta rất tệ, trong cơ thể dường như có một luồng năng lượng không ngừng hoạt động, trước đó ông ta có uống thuốc gì không?"
"À...”
Sắc mặt đám người xung quanh hết sức kỳ quái.
Hoa An lập tức liếc nhìn Kiều Tín.
"Đúng vậy, trước đó thần y Kiều đã cho ông Dịch uống hai viên thuốc, cũng không biết là loại thuốc gì”, Thái Man Nghiên đứng trong góc, cười hì hì, nhìn Kiều Tín nói.
Kiều Tín rụt cổ lại, vô cùng lúng túng.
"Tôi cần phải biết thành phần của viên thuốc, Kiều Tín, đưa cho tôi một viên thuốc của anh, để tôi biết cách chữa trị cho ông Dịch”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Chuyện... chuyện này sao được chứ? Đan dược này là linh dược của gia tộc tôi, là người gia tộc đã ban cho tôi, người bình thường không thể động vào! Không được! Tôi không thể đưa cho anh!", Kiều Tín nghiến răng, lạnh lùng nói.
"Nếu như vậy, Hoa minh chủ, thứ lỗi cho tôi bất lực”, Lâm Chính lắc đầu nói: "Các người nên mời cao nhân khác đi, tôi không chữa được!"
“Thần y Lâm, cậu…” Hoa An nôn nóng, vội vàng ngăn Lâm Chính đang chuẩn bị rời đi.
"Tôi không thể phân tích thành phần của viên thuốc thì không có cách nào loại bỏ được loại thuốc đang hủy hoại cơ thể ông Dịch! Vậy thì chữa kiểu gì được đây? Nói thật nhé, nếu không biết rõ ông ta đã uống loại thuốc gì thì cho dù hôm nay Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ông ta!” Lâm Chính nhún vai.
Nghe vậy, Hoa An sao có thể không hiểu ý của Lâm Chính, ông ta lập tức nói: "Thần y Lâm, cậu đừng vội, cậu cần thuốc đúng không? Tôi sẽ nói chuyện với cậu Kiều!"
Nói xong, ông ta quay người, nhìn chằm chằm vào Kiều Tín.
"Hoa minh chủ! Ông muốn làm gì?", Kiều Tín nuốt nước bọt.
Hoa An không nhiều lời, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm số người phụ trách nhà họ Kiều, trầm giọng nói: “Cậu gọi hay tôi gọi đây?”
"Hoa minh chủ, ý... ý của ông là gì?", Kiều Tín ngơ ngác hỏi.
"Cậu không biết y thuật, không biết lại còn giả bộ, chữa bệnh cho ông Dịch – người của Thương Minh chúng tôi, gián tiếp hại chết ông ấy. Kiều Tín, Hoa An tôi là người nói lý lẽ, nhà họ Kiều của cậu cũng có hợp tác với Thương Minh. Chuyện hôm nay, nhà họ Kiều nhất định phải cho Thương Minh một lời giải thích! Bây giờ cậu tự mình đi thông báo cho nhà họ Kiều, hay để tôi nói với gia chủ nhà họ Kiều?", Hoa An trầm giọng nói.
"A? A... Không! Đừng mà!", Kiều Tín sốt sắng hét lên.
Nếu vậy chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân của nhà họ Kiều sao?
Kiều Tín khóc không ra nước mắt, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hoa An, hắn không thể không nhượng bộ, thở dài nói: "Được, được được! Hoa minh chủ, coi như tôi thua ông, tôi sẽ đưa đan dược cho ông!"
"Cậu chủ...”
Đám người nhà họ Kiều bên cạnh nôn nóng gào mồm lên.
"Mau đi lấy đan dược! Nghe này, không ai được phép nhắc tới chuyện này với người trong nhà, nếu không tôi sẽ xé rách miệng của người đó!", Kiều Tín thấp giọng quát.
Mấy người nhà họ Kiều trố mắt nhìn nhau, chỉ đành gật đầu.
Sau đó lấy viên thuốc đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy viên thuốc, cẩn thận quan sát một hồi, đột nhiên đồng tử căng lớn.
"Đây chẳng lẽ là... thần dược?"
“Thần y Lâm biết loại thuốc này à?”, Kiều Tín cau mày.
"Thuốc này do thần y thời chiến quốc chế tạo ra, nhưng đơn thuốc đã bị thất truyền, tôi chỉ thấy vài lời giới thiệu trong một số sách cổ. Nghe nói đơn thuốc này được viết thành một bài văn dài hơn bảy mươi nghìn chữ. Mỗi chữ đều là bảo vật vô giá, nếu anh có được phương thuốc của thần đan này thì tôi đoán nhà họ Kiều có lẽ có bài văn này đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Kiều Tín bỗng thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ, giả vờ bình tĩnh, nói: "Thần y Lâm! Anh đã có được thuốc thì làm những việc anh nên làm đi. Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi, tránh việc không cứu được mạng của người khác, dẫn đến việc mất luôn mạng của mình!"
"Không mất được đâu!"
Lâm Chính nói với ẩn ý sâu xa, sau đó quay đầu chữa trị cho Dịch Tiên Thiên.