TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2225 ĐÚNG VẬY, AI TIN?

Bạch Họa Thủy là ai không cần phải nói nhiều.

Cho dù đám người Kiều Tín chưa được gặp Bạch Họa Thủy, thế nào cũng đã từng nghe danh hiệu của bà ta.

Huống hồ, nhà họ Kiều và Thương Minh còn có hợp tác.

Dù hợp tác không quá mạnh, bọn họ cũng không có tư cách gặp minh chủ, nhưng gần đây chuyện Bạch Họa Thủy mất tích có thể gọi là lan truyền rộng khắp, sao bọn họ có thể không biết được?

Ai ngờ đường đường là minh chủ Bạch Họa Thủy… lại xuất hiện ở đây, trở thành tù nhân của thần y Lâm…

“Khi xưa Bạch minh chủ đến đại hội bàn chuyện, lúc trở về thì bị thần y Lâm biết được hành trình, nửa đường bị thần y Lâm bắt!”, Viêm Hận hờ hững nói.

“Không thể nào!”, Kiều Báo vẫn không chấp nhận được sự thật, liên tục gào lên: “Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, ai dễ dàng động vào bà ấy được chứ? Thần y Lâm có thể dùng thủ đoạn gì để bắt minh chủ? Giả! Chắc chắn là giả!”.

“Ông không tin thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, thần y Lâm không dùng thủ đoạn gì để bắt cóc, cậu ta đã giết chết tất cả cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ, bắt bà ấy đến đây. Thực lực của thần y Lâm không phải các ông có thể tưởng tượng! Nên biết rằng, khi trước năm người tuyệt phạt đến Giang Thành chỉ có một người còn sống! Ngay cả người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ của thần y Lâm, cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ có là gì?”.

Viêm Hận lắc đầu, cũng chẳng muốn dài dòng với những người này, đi đến ghế bên cạnh phòng nghỉ ngồi xuống, sau đó lấy một chiếc kính lão ra nghiên cứu một số đồ cổ trên bàn.

Còn ba người nhà họ Kiều giờ này đã há hốc miệng, một lúc lâu không hoàn hồn được.

“Người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ?”, Kiều Báo lẩm bẩm.

“Người phán quyết, người tuyệt phạt… lại còn minh chủ Thương Minh… đều bị cậu bắt đến đây? Không thể nào… Không… Không thể nào…”, Kiều Hổ nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.

“Xem ra các người không quen biết người này nhỉ? Hôm nay có thể giao lưu đàng hoàng rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không hay!”.

Kiều Báo run rẩy, giống như hiểu ra gì đó, lập tức vồ tay về phía Lâm Chính.

Kiều Hổ cũng phản ứng lại.

Biết được nhiều bí mật như vậy, chắc chắn sẽ bị diệt khẩu!

Không bằng ra tay trước!

Trong lúc cấp bách, bọn họ cùng nhau ra tay, phối hợp với Kiều Báo định giải quyết Lâm Chính.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Ngay khi hai người họ có động tác, những lưỡi dao sắc bén đột nhiên chui ra từ không trung xung quanh Lâm Chính, hóa thành lưỡi dao xoáy nhắm tới cánh tay của hai người.

“Hả?”.

Hai người họ kinh ngạc biến sắc, vội vàng thu tay lùi về sau.

Những lưỡi đao sắc bén đó không tiếp tục đuổi theo mà cũng thu về, chui vào không trung.

Cứ như làm ảo thuật, quỷ dị khó nhận ra.

“Đó là thứ gì?”, Kiều Hổ run sợ kêu lên.

“Tôi nhớ ra rồi, có thông tin Đông Hoàng Giáo cũng đã quy thuộc thần y Lâm. Nếu là vậy thì đây có lẽ là ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo. Ảnh ngự bình thường không thấy hình, giống như cái bóng đi theo thần y Lâm, nhưng khi thần y Lâm gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, giải quyết nguy hiểm cho cậu ta!”, Kiều Báo nói.

“Chẳng trách thần y Lâm đối diện với chúng ta lại bình tĩnh như vậy! Nhưng không đúng… Tôi đã từng nghe nói về ảnh ngự, bọn họ không mạnh đến vậy. Theo đánh giá bên phía chúng ta, bọn họ thậm chí còn không đạt tới cấp Nhân, còn chiêu vừa rồi… ít nhất cũng đạt trình độ cấp Địa. Chuyện này là sao?”, Kiều Hổ hỏi.

“Chắc là tên họ Lâm kia đã dùng dược vật cải tạo cho bọn họ, giúp bọn họ nâng cao thực lực”, Kiều Báo nói.

Kiều Hổ nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Công phu bàng môn tả đạo! Kiều Báo, không cần nói nhiều nữa, người này để chúng ta biết nhiều bí mật như vậy chắc chắn sẽ diệt khẩu! Chúng ta ra tay trước, giải quyết cậu ta rồi nói sau”.

“Được!”.

Hai người cùng hét lên, sau đó lại ra tay.

Ầm!

Trong chớp mắt, một luồng khí ý ma sát mạnh mẽ đột nhiên giáng xuống từ trên trời, trấn áp hai người họ.

Hai người còn chưa kịp đến gần Lâm Chính đã bị luồng khí ý đó đè ngã sấp xuống đất, không thể động đậy.

Khí ý lạnh lẽo đáng sợ giống như những sợi tơ bằng băng bao trùm toàn thân bọn họ.

“Hả?”.

“Đó… đó là ma khí? Ma khí của ai? Chẳng lẽ trong này có người của ma đạo?”.

Kiều Báo và Kiều Hổ đều bị dọa sợ, run rẩy điên cuồng, đầu toát đầy mồ hôi.

Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy khí tức mạnh mẽ như vậy?

Chợt thấy một nhóm người đi vào.

Chính là mấy người Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương vừa nãy còn ngồi thiền trên bãi cỏ.

“Cậu Lâm, chuyện gì vậy? Sao hai con bọ này lại dám ra tay với cậu, bọn họ không muốn sống nữa à?”.

Trương Thất Dạ đi tới, lạnh lùng hỏi.

“Trẻ con không hiểu chuyện, để bọn chúng phá phách một chút cũng không sao”, Lâm Chính cười nói.

“Phá phách? Thế cũng thật to gan! Có cần tôi giết hai người họ, róc xương lột da bọn họ ra, ném cho chó ăn không?”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.

Hai người sợ đến mức đầu óc sắp nổ tung.

“Không cần, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng”.

Lâm Chính cười nói, xua tay.

Trương Thất Dạ gật đầu, xua tan ma khí trấn áp trên người bọn họ đi.

Kiều Hổ, Kiều Báo bò dậy, đứng cũng không đứng vững.

“Ông… Ông là ai? Vì sao lại có ma khí?”, Kiều Báo run rẩy nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ.

“Tôi là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo! Ông nói xem vì sao tôi lại có ma khí?”, Trương Thất Dạ đáp.

“Cái gì? Ông… ông là Thất Dạ Ma Quân?”.

Kiều Báo vội vàng lùi về sau, hai chân nhũn ra, phải níu bàn mới có thể đứng được.

“Ngay cả Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo cũng là người của thần y Lâm? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc là sao?”.

Kiều Hổ ôm đầu, cảm giác giống như đang nằm mơ, lại giống như đã phát điên…

Còn Kiều Tín, từ đầu tới cuối đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Ngay cả áo của hắn cũng đã thấm ướt…

“Hai vị, còn muốn ra tay nữa không? Nếu ra tay thì xin mời tiếp tục”, Lâm Chính uống một ngụm trà mà người giúp việc rót mang tới.

Hai người há hốc miệng, không dám nói gì.

“Nếu không ra tay thì về phòng đi. Yên tâm, ở chỗ tôi, các người muốn gì có nấy. Tôi cũng sẽ không giết các người, bảo đảm các người sẽ bình an về đến nhà họ Kiều”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng… chúng tôi đã biết được nhiều bí mật của cậu như vậy. Bạch minh chủ, đội trưởng đội phán quyết, người tuyệt phạt đều bị cậu bắt về đây. Nếu chúng tôi ra ngoài, tiết lộ chuyện này, chẳng phải cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi, chết không chỗ chôn thân hay sao?”, Kiều Báo nghiến răng nói.

“Ai tin?”.

Lâm Chính trả lời lại hai chữ.

Kiều Báo sửng sốt, lập tức im miệng.

Đúng vậy, ai tin?

Bây giờ Lâm Chính và nhà họ Kiều đã kết thù oán. Nếu bọn họ có thể rời khỏi đây, mặt đối mặt nói rằng Lâm Chính đã bắt cóc Bạch minh chủ, mọi người sẽ cho rằng nhà họ Kiều trả thù Lâm Chính, cố tình bôi nhọ anh.

Người của đại hội đã điều tra ở Giang Thành mấy tháng cũng không có manh mối, bọn họ nói suông thì ai sẽ tin?

Kiều Báo, Kiều Hổ hít sâu một hơi, biết giờ này mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành chấp nhận số phận.

Thế là hai người tiến tới chắp tay trước thần y Lâm, sau đó quay người đi về phòng.

“Cậu chủ, qua đây đi, yên phận một chút… Đừng gây rắc rối cho thần y Lâm nữa”, Kiều Hổ nghiêng đầu nói.

“Được… Được…”.

Kiều Tín lắp bắp gật đầu, hai chân run rẩy di chuyển.

Hắn chưa đi được mấy bước lại đối diện với đôi mắt của hai người phán quyết, sợ đến mức da đầu tê dại, ngã lộn nhào xuống đất, tiếp đó lại lảo đảo bò dậy, chạy vào phòng.

“Nhát chết!”.

Bạch Họa Thủy lắc đầu, hừ một tiếng.

Lâm Chính lại mỉm cười đứng dậy, đi đến cạnh Bạch Họa Thủy ngồi xuống.

“Có chuyện gì sao?”, Bạch Họa Thủy vẫn nhìn sách trong tay mình, không ngẩng đầu lên.

“Ừm, có chút chuyện muốn nói với bà”.

“Chuyện gì?”.

“Chuyện về đại hội”.

Đọc truyện chữ Full