Ông ta giờ khác gì chim gãy cánh, chỉ biết điên cuồng bỏ chạy. Ông ta mặc kệ việc đám người Trương Thất Dạ đang chém giết những người khác của nhà họ Kiều, cứ thế chạy thục mạng
Những người còn lại đều bị thương nặng, không mất tay thì cũng cụt chân, toàn thân đẫm máu. Bọn họ nào phải là đối thủ của Trương Thất Dạ. Đấu nhau một lúc thì họ rơi vào thế hạ phong, đành phải tụm lại vào nhau. Việc Kiều Long Nhất bỏ chạy càng khiến họ nhụt chí.
“Đi!”, đám đông bặm môi, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bỏ chạy.
“Cấm chạy”
“Mau đuổi theo”, Nguyên Tinh hét lớn, định đuổi theo. Thế nhưng ông ta cố ý đuổi với tốc độ chậm để những người đó có thể chạy thoát. Những người còn lại của nhà họ Kiều nhanh chóng rời khỏi sơn trang.
“Cậu Lâm, tại sao lại để họ chạy thoát? Giết chết cho rồi. Hà tất phải nương tay?”, Trương Thất Dạ bực mình
“Thôi bỏ đi, tha được thì tha, huống hồ giờ chúng ta có nhiều kẻ địch như vậy, bớt được người nào hay người đấy.
“Hừ, đúng là hời cho bọn thật đấy”, Trương Thất Dạ tức lắm.
Ông ta đã ra tay là sát khí hừng hực, vậy mà không giết được vài người thì cảm thấy khó chịu. Lâm Chính mỉm cười, thản nhiên nói: “Được rồi, về đi! Người nào làm việc của người đấy. Phải rồi, Nguyên Tinh đi cùng tôi một chuyến”
“Giáo chủ có điều dặn dò?”, Nguyên Tinh cung kính hỏi.
“Giờ ông tới nhà họ Kiều, nói với Kiều Long Nhất chúng ta bị kẻ trộm truy sát, bị thương nặng, cần ít dược liệu trị thương, hỏi ông ta có hay không? Rõ chưa?”, Lâm chính nói.
Nguyên Tinh giật mình nhưng ngay lập tức chắp tay: “Giáo chủ yên tâm. Giờ tôi đi ngay”.
“Cẩn thận một chút”.
“Vâng”.
Kiều Long Nhất chui vào xe rời khỏi Giang Thành. Trên đường tháo chạy, sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi, giống như bị gặp phải ma vậy.
Khi Kiều Long Nhất về tới nhà thì nhận được một cú điện thoại.
“Cái gì? Tất cả chạy thoát rồi sao?”, Kiều Long Nhất kinh ngạc.
“Vâng thưa ông. Chúng tôi sắp về rồi”, người ở đầu dây bên kia thở hổn hển.
Kiều Long Nhất trầm mặt: “Các người đi xử lý vết thương sau đó tới chính đường tìm tôi”.
“Vâng giáo chủ”.
Tầm nửa tiếng sau, Kiều Long Nhất sau khi đã uống thuốc và băng bó tới chính đường. Ông ta uống một ngụm trà, thở phào dù vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nhà họ Kiều thấy Kiều Long Nhất trở về với thương thế đầy mình thì ngạc nhiên lắm. Họ dồn dập hỏi nhưng Kiều Long Nhất không chịu nói.
“Bái kiến giáo chủ”, lúc này, những người nhà họ Kiều chạy thoát được chạy vào chính đường, hành lễ với Kiều Long Nhất. Nhìn đám người kẻ thì mất tay người thì mất chân, ai cũng bị thương, Kiều Long Nhất nín thở.
“Các người...vẫn ổn chứ?”
“Bẩm gia chủ, tạm thời không sao ạ?”, một người run rẩy nói.
“Không sao...không sao là tốt rồi...”, Kiều Long Nhất lầm bầm, mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Lúc này, có một người khác bước vào: “Gia chủ, có người tới gặp gia chủ”.
“Ai?”, ông ta nói là Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”
“Nguyên Tinh?”, Kiều Long Nhất tái mét mặt.
“Đông Hoàng Giáo sao?”
“Vậy...chẳng phải là người của thần y Lâm à?”
“Gia chủ, chúng ta phải trốn thôi. Gia chủ cũng không thể thế này gặp ông ta được. Chắc chắn là ông ta tới thăm dò tình hình của chúng ta đấy”, người nhà họ Kiều hoảng sợ.
Thế nhưng Kiều Long Nhất chỉ phất tay: “Không cần trốn như vậy, người ta sớm đã biết chúng ta ra tay với thần y Lâm rồi, nếu không các người tưởng các người có thể dễ dàng thoát như vậy sao? Chẳng qua là thần y Lâm nương tay, không đánh chết các người đấy. Nếu không chẳng ai về nổi nhà họ Kiều đâu".
Đám đông nghe thấy vậy thì há hốc miệng, không biết phải làm thế nào. Đúng là như vậy thật. Bọn họ rời khỏi sơn trang và phát hiện ra không có ai đuổi theo mình hết. Rõ ràng là đối phương cố tình để họ rời đi.
“Đi mời Nguyên Tinh vào đi”
“Vâng gia chủ”.
Người giúp việc chạy đi. Một lúc sau, Nguyên Tinh bước vào.
“Chào gia chủ. Mọi người làm sao mà bị thương thế này?”, Nguyên Tinh thản nhiên nói như không biết gì.
“À, không cẩn thận bị ngã thôi”, Kiều Long Nhất ái ngại.
“Hóa ra là vậy. Gia chủ bảo trọng nhé”.
"Cảm ơn, không biết Nguyên Tinh trưởng lão tới đây có việc gì?”
“Là thế này, giáo chủ của chúng tôi vừa bị kẻ trộm đột nhập tấn công. Giao chủ bị thương mà dược liệu chỗ chúng tôi không đủ nên giáo chủ đã đặc biệt bảo tôi tới chỗ ông để lấy ít thuốc. Không biết là nhà họ Kiều có dư chút nào không để tôi mang về cho giáo chủ trị thương?” Nguyên Tinh điềm đạm nói.
“Có có! Đương nhiên là có. Thần y Lâm cần thuốc sao tôi có thể không đưa được? Người đâu, đi lấy Đại Hồng Huyết Linh Chi tới đây cho thần y Lâm, phải rồi Tàng Địa Song Sắc Hoa cũng hái đi”.
“Gia chủ...”
“Mau đi đi”, Kiều Long Nhất đanh mặt.
Nhà họ Kiều vội chạy đi.
Vài món dược liệu quý nhanh chóng được đưa tới.
“Khá lắm, đã vậy thì tại hạ cáo từ vậy”, Nguyên Tinh thản nhiên nói rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì ông ta nghĩ ra được điều gì đó bèn nói: “Kiều gia chủ”.
“Trưởng lão còn gì dặn dò?”, Kiều Long Nhất cố nặn ra một nụ cười.
“Ồ. Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc nhở. Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận. Đừng để bị ngã”, Nguyên Tinh nói xong thì đi thẳng. Kiều Long Nhất tối sầm mặt.
“Gia chủ, cứ để ông ta đi như vậy sao? Đó là đồ quý của nhà họ Kiều đấy”, người nhà họ Kiều tức giận nói.
“Đồ quý thì làm sao? Các người không thấy sao? Thần y Lâm cử Nguyên Tinh Tới là đang đòi chúng ta bồi thường đấy”.
“Bồi thường”
“Cậu ta đã biết là do chúng ta ra tay rồi, nhưng tha cho chúng ta. Nguyên Tinh tới là để thăm dò xem thái độ của chúng ta như thế nào. Nếu tôi đưa đủ cho Nguyên Tinh thì ông ta rời đi, còn không thì tức là tôi vẫn muốn đối đầu với họ, khi đó thần y Lâm sẽ mặc kệ tất cả mà ra tay tiếp với nhà họ Kiều. Không nghe thấy câu nói cuối cùng của Nguyên Tinh sao? Ông ta đang cảnh cáo chúng ta ..”
Nói tới đây, ông ta lầm bầm: “Sức mạnh của thần y Lâm mạnh hơn quá nhiều những gì chúng ta biết...Người này...chúng ta không thể đối đầu được”.