Nói thật, đây là lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính toát ra vẻ tự tin và kiêu ngạo như vậy.
Trước đây, anh lúc nào cũng luôn tỏ ra thờ ơ và lãnh đạm.
Như muốn vạch rõ giới hạn với cả thế giới.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Tô Nhu không biết điều gì đã khiến Lâm Chính thay đổi.
Hoặc có thể anh vẫn luôn thay đổi, chẳng qua là bản thân cô... rất ít khi chú ý đến điều đó.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Chính, nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong lòng Tô Nhu đã giảm đi rất nhiều.
Đây thực sự là lần đầu tiên người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác đáng tin cậy.
Cô nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Được, hôm nay vợ chồng chúng ta cùng nhau xuống núi, nhất định không thể khuất phục trước những tên khốn kiếp này!"
“Đúng là một nữ anh hùng!”
Lâm Chính giơ ngón cái lên.
“Đã là lúc nào rồi, đừng có mà không đứng đắn như thế nữa”, gò má của Tô Nhu ửng đỏ, trách móc.
Lâm Chính bật cười thành tiếng.
Cảnh tượng này suýt thì khiến đám người cậu Trình tức chết.
“Các người coi tôi là không khí à? Ở đấy mà tán tỉnh nhau?”
Cậu Trình vô cùng tức giận, bực bội nói: "Mau tiến lên cho tôi, bẻ gãy chân của đôi nam nữ chó má này! Ông đây sẽ không bỏ qua cho ả phụ nữ này, chờ ông đây chơi xong, các người đều có phần!"
Mấy thuộc hạ vừa nghe vậy, ánh mắt đều sáng rực.
Tô Nhu đẹp như hoa, bọn họ sao có thể không thèm muốn chứ? Nhưng cậu chủ đã nhìn trúng, họ cũng chỉ có thể đứng trơ mắt ra mà nhìn.
Giờ có cơ hội để nếm thử hương vị, tất cả mọi người đương nhiên đều rất phấn khích, lập tức xông lên, định ra tay.
“Khốn nạn!”
Tô Nhu lập tức ném hòn đá đang nắm trên tay.
Nhưng mấy người họ dễ dàng né tránh nó.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, định nhặt hòn đá khác để đánh trả lại.
Nhưng đối với đám người luyện võ mà nói, đòn công kích như trò trẻ con này thì có thể có tác dụng gì?
Chẳng mấy chốc, hai người nhà họ Trình tiến đến, vươn tay ra tóm lấy Tô Nhu.
Vút! Vút!
Lâm Chính ở bên cạnh ngay lập tức đá chân qua, tốc độ cực nhanh, lực mạnh đến khó tin, đá bay hai người bọn chúng.
Tô Nhu vừa mừng vừa sợ, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, ở bên cạnh đã có một người khác tiến đến, hung hăng đấm thẳng vào trán Lâm Chính.
“Cẩn thận!”, Tô Nhu sốt sắng hét lên, tưởng rằng Lâm Chính sẽ không thể nào tránh được cú đánh này, nên liều mạng chạy về phía trước, muốn chống đỡ thay anh.
Hô hấp Lâm Chính trở nên dồn dập, lập tức vươn tay ra kéo Tô Nhu lại.
Tô Nhu bị kéo sang một bên.
Lâm Chính căn bản không thèm để ý đến cú đấm này.
Bịch!
Cú đấm giáng mạnh vào người anh.
Lâm Chính hầu như không có cảm giác gì, đá lại một cước.
Rầm!
Tên đó cũng như giống những người khác, bay thẳng ra ngoài.
“A!”
Sắc mặt Tô Nhu tái nhợt, lo lắng chạy tới: "Lâm Chính, anh không sao chứ?"
“Không đau không ngứa”, Lâm Chính cười nói.
“Đừng giả vờ mạnh mẽ, chúng ta không phải đối thủ của chúng!”
Tô Nhu bật khóc.
“Thật sự không đau mà”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
"Không đau đúng không? Vậy ông đây sẽ cho anh nếm thử mùi vị đau đớn!"
Cậu Trình cực kì tức giận, lần này định đích thân ra tay.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay hết cho tôi!”
Sau đó, rất nhiều người của Cùng Châu Phái chạy tới.
“Cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu đột nhiên biến sắc.
Theo như cô thấy, Cùng Châu Phái với đám cậu Trình ở cùng một phe.
Nếu người của Cùng Châu Phái cũng tham gia vào, hai người họ sẽ không còn đường sống.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao đây?
Tô Nhu hoàn toàn hoảng loạn.
Dường như chú ý đến thứ gì đó, cô đột ngột lùi về phía sau, lùi đến tận rìa vách đá sau lưng.
“Tiểu Nhu, em đang làm gì vậy?” Lâm Chính lo lắng hét lên.
“Lâm Chính, chúng ta không còn đường để chạy thoát nữa rồi, chỉ còn cách này mới có thể để anh rời đi, nghe này, chờ lát nữa em sẽ ép họ thả anh ra, sau khi anh đi, em sẽ nhảy từ nơi này xuống, tuyệt đối sẽ không để họ làm nhục em!”, Tô Nhu khàn giọng nói, trên mặt vương đầy nước mắt.
“Em…” Lâm Chính ngơ ngác, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Hóa ra ở trong lòng cô ấy... mình lại quan trọng như vậy…
Người nhà họ Trình thấy vậy, đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều tiến lại gần.
“Đừng tới đây!”, Tô Nhu hét lớn.
“Con ả khốn này, cô định làm gì vậy hả?”, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Nghe đây! Lập tức thả chồng của tôi xuống núi, sau khi anh ấy đi, tôi sẽ nghe lời các người, nhưng nếu anh dám làm tổn thương đến anh ấy, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống! Có chết cũng không buông tha cho các người!", Tô Nhu như muốn nghiến nát cả hàm răng, kiên quyết nói.
“Con ả khốn nạn! Cô lại còn dám uy hiếp tôi!”
Cậu Trình vô cùng tức giận.
Nhưng hắn vẫn thỏa hiệp, hừ nói: "Được, nếu cô đã nói như vậy, tôi có thể thả người đàn ông của cô đi! Sau khi người đàn ông của cô rời đi, chúng ta sẽ từ từ chơi! Yên tâm! Khoản nợ của cô, chúng ta sẽ tính riêng!"
Thấy vậy, Tô Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lâm Chính! Anh đi trước đi!"
“Đi? Đi đâu? Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ mặc em lại sao?”, Lâm Chính cười nói.
"Anh... Cái đồ ngốc nhà anh! Anh muốn cả hai người chúng ta cùng chết sao?", Tô Nhu bật khóc nức nở.
“Cùng chết với em, thật ra cũng tốt mà nhỉ?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
Cả người Tô Nhu run rẩy, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin.
Chỉ thấy Lâm Chính thờ ơ nhìn đám người cậu Trình, khàn giọng nói: "Càng huống hồ, em nghĩ rằng chồng em sẽ sợ những người này sao?"
“Anh nói gì cơ?”, Tô Nhu sửng sốt.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đã đến nước này, anh cũng đành phải thú thật với em! Thực ra... anh chính là thần y Lâm!"
"Anh vẫn còn đùa được sao?", Tô Nhu đâu có tin? Ngược lại cô còn nổi giận.
Tuy nhiên, đám người Cùng Châu Phái vừa chạy tới, quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng kêu: "Bái kiến thần y Lâm!"
Trong thoáng chốc, không gian xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh…