Xử lý xong người nhà họ Trình, Lâm Chính cũng chẳng buồn tính toán với đám người Cùng Châu Phái. Anh ôm Tô Nhu đã hôn mê, lấy một chiếc xe rồi lái đi, rời khỏi núi Cùng Châu.
Nhìn hai người Lâm Chính rời đi, tông chủ Cùng Châu Phái thở hắt ra, sau gáy ướt đẫm mồ hôi.
"May quá, may quá, vị sát thần này đi rồi, Cùng Châu Phái chúng ta coi như an toàn rồi", tông chủ Cùng Châu Phái quay sang nói với Đại trưởng lão: "Ông hãy đến ngay kho tông chọn 10 loại thảo dược thượng hạng, 100 món chí bảo, rồi đích thân đến Giang Thành dâng cho thần y Lâm, rõ chưa?".
"Vâng... vâng...", Đại trưởng lão vội vàng đáp, lúc này ông ta cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, dường như mới lượn một vòng ở quỷ môn quan.
"Về đi".
"Vâng... Nhưng tông chủ, phía nhà họ Trình... thì ăn nói sao đây?",
Đại trưởng lão chần chừ một lát rồi dè dặt hỏi. Tông chủ Cùng Châu Phái suy nghĩ chút rồi hừ mũi đáp: "Gọi điện thoại bảo bọn họ đến nhận xác, xem đứa con trai ngoan của bọn họ suýt nữa thì hại Cùng Châu Phái chúng ta".
"Nhưng tông chủ, nếu làm vậy thì liệu chúng ta có trở mặt thành thù với nhà họ Trình không? Dù sao... con trai bọn họ cũng chết ở địa bàn của chúng ta..."
"Trở mặt thành thù? Người nhà họ Trình là đồ ngốc sao? Tình huống đó thì ông bảo tôi phải lựa chọn thế nào? Tôi mà không cúi đầu thì hôm nay Cùng Châu Phái sẽ bị diệt môn mất!", tông chủ Cùng Châu Phái mắng: "Ông cứ nói đúng sự thực với ông ta, nhà họ Trình hiểu cho thì hiểu, không hiểu thì đến tìm bổn tông chủ! Tôi còn phải sợ bọn họ sao?".
"Vâng..."
Đại trưởng lão gật đầu lia lịa.
…
Xuống núi Cùng Châu, Lâm Chính lái thẳng đến sân bay.
Trên đường đi, cuối cùng Tô Nhu cũng tỉnh lại.
Nhưng khí sắc của cô không tốt lắm, cả đường đi mệt nhọc, xong lại bị sợ hãi, khiến cô bị hành hạ lên bờ xuống ruộng.
"Em... đây là đâu vậy?", Tô Nhu xoa mắt, khàn giọng hỏi.
"Đang trên đường về, sao rồi? Em vẫn ổn chứ?", Lâm Chính vừa lái xe vừa cười hỏi.
"Trên đường về? Chúng ta ra khỏi đó rồi sao?", Tô Nhu kinh ngạc hỏi.
"Sao nào? Em còn muốn ở Cùng Châu Phái một tối nữa sao?", Lâm Chính cười hỏi.
"Thèm vào! Em không muốn đến chỗ đó thêm lần nào nữa", Tô Nhu vẫn còn sợ hãi nói.
"Thế thì e là không được", Lâm Chính lấy hợp đồng ở ghế lái phụ ném ra hàng ghế sau, cười nói: "Trừ khi em không muốn khai thác miếng đất trồng Thanh Lam Hoa đó nữa".
Tô Nhu sửng sốt, cầm hợp đồng xem một lúc, mới nghiêm giọng nói: "Bọn họ cứ thế đưa hợp đồng cho anh sao?".
"Ừ, còn cho anh một chiếc xe, để anh đưa em về", Lâm Chính cười đáp.
Tô Nhu im lặng, sau đó hít sâu một hơi, nói: "Lâm Chính, anh nói thật cho em biết đi, rốt cuộc chuyện này là sao?".
"Chuyện này là sao cái gì chứ?", Lâm Chính dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, quay lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
"Em không tin bao nhiêu người của Cùng Châu Phái không có ai không biết thần y Lâm! Khuôn mặt của anh và thần y Lâm khác hẳn nhau, là hai người khác nhau hoàn toàn, sao bọn họ lại tin anh là thần y Lâm chứ?", Tô Nhu nghiêm túc hỏi.
"Sao vậy? Em nghĩ anh đang lừa bọn họ sao?".
"Nếu không thì sao?".
"Việc này..."
Lâm Chính cũng không biết nên nói gì cho phải.
E rằng anh nói thật thì Tô Nhu cũng không tin, thậm chí còn cho rằng anh nói dối quen mồm.
"Vậy em nghĩ là lý do gì?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Chiếc nhẫn kia... chắc không phải anh tìm mua được ở phố đồ cổ chứ gì?", Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính sửng sốt: "Vậy em nghĩ... nó đến từ đâu?".
"Em nghĩ nó chắc chắn là nhẫn của thần y Lâm, bọn họ nhận ra chiếc nhẫn này! Hơn nữa em nghe nói thần y Lâm rất giỏi thuật cải trang dịch dung, có thể thay đổi dung mạo nhờ y thuật, họ tưởng anh là thần y Lâm sau khi dịch dung, nên mới sợ anh".
"Vậy tại sao em không tin thực ra anh chính là dáng vẻ của thần y Lâm sau khi dịch dung?", Lâm Chính lại hỏi.
"Anh chắc chắn không phải là thần y Lâm dịch dung!".
"Sao em lại khẳng định như vậy?".
"Bởi vì em hiểu anh! Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng nhiều năm, kiểu nói chuyện, nhất cử nhất động, từng ánh mắt vẻ mặt của anh, đều nói với em rằng anh chính là Lâm Chính, thế nên anh không thể dịch dung được", Tô Nhu nói đầy khẳng định.
Lâm Chính ngây người nhìn cô, miệng há ra, một lát sau mới thở dài nói: "Em thật là thông minh..."
Dứt lời, anh liền giẫm chân ga, tập trung lái xe.
Anh đã thực sự cạn lời với Tô Nhu rồi.
Nói cô thông minh, nhưng có những lúc cô ngờ nghệch đến mức khó tin.
Thôi bỏ đi.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho cô biết thân phận của anh, dù sao cục diện phía đại hội và Thương Minh đang rất căng thẳng, tạm thời không nên kéo cả cô vào.
Lâm Chính thầm thở dài trong lòng.
Mấy tiếng sau, vài chiếc xe lái vào Cùng Châu Phái, dừng ở cửa sảnh chính.
Đây đều là xe của nhà họ Trình.
Từng người mặc vest, đeo kính râm xuống xe.
Bắt mắt nhất là một người vóc dáng cường tráng, để trần nửa thân trên, mái tóc dài đỏ rực.
"Các người là ai? Không biết là không được phép đỗ xe ở đây sao? Mau lái đi!".
Đệ tử canh gác ở sảnh chính chạy ra, lớn tiếng quở trách.
Nhưng anh ta vừa nói xong.
Vèo!
Người đàn ông tóc đỏ kia bỗng tung một quyền nện vào đầu anh ta.
Đầu của đệ tử kia lập tức nở hoa, những chất đỏ xen lẫn trắng bắn ra tung tóe.
Hai đệ tử chạy ra sau nhìn thấy thế, sợ đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
"Nghe đây, bảo ngay tông chủ và trưởng lão của bọn mày lăn ra đây! Không nhanh lên là tao tiêu diệt cả Cùng Châu Phái!".
Người đàn ông tóc đỏ lạnh lùng nói.