TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2258 “ĐỒ CHÁN SỐNG”.

Thần Hỏa Tôn Giả xuất quan gây chấn động cả hòn đảo. Tất cả đều tập trung ở điện Thần Hỏa, cung kính đón Tôn Giả xuất quan.

Bên trong và bên ngoài điện có hàng nghìn người. Tất cả đều mặc đồ đỏ trông vô cùng hoành tráng.

Lâm Chính – người bị cho rằng giết chết đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả được gọi tới. Theo như Trương Thất Dạ miêu tả thì thực lực của Hỏa Thần Tôn Giả mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều lần. Nếu như hai bên mà đấu nhau thì Lâm Chính chết chắc.

Cũng may là đã xử lý được Thần Hỏa Thánh Nữ, nên anh tin rằng cô ta sẽ nói đỡ cho anh vài câu tốt đẹp khi ở bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả.

“Thần y Lâm đã tới”, tiếng hô vang lên, Lâm Chính bước vào đại điện.

Anh ngước nhìn. Thần Hỏa Thánh Nữ đang đứng dưới, ở vị trí cao nhất là một người đàn ông trung niên ở trần, mặc một chiếc quần da màu đen với mái tóc đỏ rực lửa.

Người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp nổi cuồn cuộn, những đường hoa văn màu đỏ bao trùm cơ thể. Ông ta có nước da cũng màu đỏ và trên trán là hình một ngọn lửa. Trông ông ta vô cùng khí thế, giống như một vị thần lửa thời cổ đại vậy.

Biểu cảm của ông ta trông vô cùng uy nghiêm. Ông ta nhìn xuống, có cảm giác vô cùng áp lực, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hóa ra đây chính là Thần Hỏa Tôn Giả.

“Bái kiến Tôn Giả”, Lâm Chính chắp tay.

“Ừm”

Thần Hỏa Tôn Giả nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Cậu là thần y Lâm?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy thì tốt”, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Lập tức bắt cậu ta lại, tùng xẻo cho tới chết rồi hỏa táng”.

“Tuân mệnh", hai cường giả của đảo Thần Hỏa phụng mệnh, bước tới định bắt Lâm Chính.

Anh khựng người, lập tức quay qua nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cô ta cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng là cô ta không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại yêu cầu giết chết thần y LâmChuyện xảy ra đột ngột, Thần Hỏa Thánh Nữ đã lựa chọn im lặng. Cô ta biết sư tôn đã đưa ra quyết định thì không ai có thể khuyên được.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Anh bặm môi: “Dừng lại cho tôi”, người của đảo Thần Hỏa khẽ khựng bước.

“Tôn giả, tại sao lại giết tôi?”, Lâm Chính lạnh giọng hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.

“Cậu giết đệ tử của tôi, còn hỏi tại sao tôi giết cậu. Cậu không cảm thấy nực cười sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

“Tôi giết đệ tử của ông lúc nào?”, Lâm Chính hỏi tiếp.

“Giờ mà anh còn giảo biện à? Tất cả đã chứng kiến anh giết chết Trình sư huynh của bọn tôi mà anh còn không nhận?”, một đệ tử khác chỉ trích.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Trình sư huynh của các người không phải do tôi giết mà là do anh ta tự giết chính mình”.

“Anh nói cái gì?”.

“Ăn nói bậy bạ”.

“Đáng chết”, đám đông tức giận. Họ không buồn nghe Lâm Chính nói, cứ thế định lao lên.

Lâm Chính thấy vậy định phản công. Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ có hứng thú bèn nói: “Đừng vội, nghe cậu ta nói đã. Bản tôn muốn nghe xem cậu có thể nói gì".

Lúc này đám đông dừng tay.

“Thần y Lâm, bản tôn tính khí không tốt, cũng không kiên nhẫn được đâu nên không muốn lãng phí thời gian với cậu. Tôi cho cậu một phút, cậu nói ra lý do, nếu là giảo biện, tôi sẽ đích thân giết cậu, rõ chưa?”

“Lý do gì?”, Lâm Chính nói.

“Lý do đệ tử của tôi tự giết chết chính mình?”

“Rất đơn giản, 5 từ: 'học nghệ không tinh thông'. Anh ta quyết đấu với tôi, thực lực không có, bị thua, tôi thắng thì theo thỏa thuận anh ta phải chết. Vì vậy đó chẳng phải là anh ta tự sát thì là gì? Có liên quan gì tới tôi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Dứt lời, tất cả nín thở. Trình Ngạn Sinh là đệ tử của Tôn Giả đấy. Nói học nghệ của anh ta không tinh thông, thực lực không có…Vậy khác gì là tát vào mặt Thần Hỏa Tôn Giả.

Đám đông đổ dồn ánh mắt về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Lần này chắc là Tôn Giả sẽ nổi giận. Thế nhưng ông ta chỉ im lặng một hồi lâu rồi phất tay ra hiệu cho đám đông tránh ra.

Đám người định lao lên nhìn nhau, cuối cùng rời đi. Lâm Chính thấy vậy thì khẽ thở dài.

“Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng cậu nói sự thật. Học nghệ của Trình Ngạn Sinh không tinh thông nên thua bởi cậu, chết là do tự chuốc lấy. Nhưng đó không phải là lỗi của bản tôn, những điều cần dạy thì bản tôn đã dạy cả rồi. Cậu ta không nỗ lực, thiên phú không có nên mới bị thua”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

Lâm Chính im lặng.

Ông ta nói tiếp: “Hỏa Ưng”.

“Tôn Giả, Hỏa Ưng có mặt”, một người đàn ông chắp tay.

“Đưa theo 50 người tới nhà họ Trình thanh trừng. Già trẻ nam nữ giết sạch, không chừa một ai”, Thần Hoa Tôn Giả thản nhiên nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì giật mình. Những người khác cũng bàng hoàng nhưng họ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Vâng”, người tên Hỏa Ưng đáp lại.

“Tôn Giả đang làm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Trình Ngạn Sinh học nghệ không tinh thông, bị cậu đánh bại khiến tôi mất mặt nên phải bị trừng phạt. Thế nhưng cậu ta đã chết, bản tôn đành phải tìm người nhà cậu ta thôi. Sao thế? Cậu có ý kiến gì à?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ bá đạo.

Nếu là những người khác thì nên biết giờ không phải lúc lo chuyện bao đồng. Lâm Chính lại khác.

“Tôi đương nhiên có ý kiến. Mặc dù tôi và Trình Ngạn Sinh có thù địch nhưng chuyện đó không liên quan gì tới người nhà anh ta hết. Tôn Giả làm vậy có phải là quá ngông cuồng không?”, Lâm Chính nói.

Lâm Chính chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng ân oán phân minh. Thể loại diệt tộc này vô cùng tàn nhẫn, anh là người học y sao có thể chấp nhận được?

Thế nhưng anh vừa lên tiếng thì cả hiện trường đã bùng nổ: “Đồ khốn nạn, anh dám lên án Tôn Giả sao?”

“Quá láo”.

“Tôn Giả, phải giết chết kẻ này, lột da rút gân của anh ta. Phải giết”.

“Đồ súc sinh! Khốn nạn! Chó má! Còn không mau quỳ xuống”.

“Đồ chán sống”.

Đám đông rầm rộ chửi rủa, ai cũng tức tới mức mặt đỏ linh căng, thật chỉ muốn lao lên giết chết anh. Đến cả Thánh Nữ cũng ngồi không yên.

“Thần y Lâm, anh hỗn quá, mau quỳ xuống nhận tội đi", Thánh Nữ đanh mặt.

Cô ta không thể để Lâm Chính chết được. Lúc này chỉ có quỳ xuống nhận tội thì mới có cơ hội sống mà thôi.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn đứng thẳng người, không hề định quỳ xuống.

“Hỗn xược”, Thánh Nữ bốc hỏa, định ra tay ép anh quỳ xuống.

Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên giơ tay lên. Những người còn lại lập tức im lặng và nhìn ông ta.

Thần Hỏa Tôn Giả chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Lương y như từ mẫu. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu lại có hành động như vậy. Thú vị đấy. Nếu đã vậy thì tôi cho cậu một cơ hội. Chúng ta đấu một trận, nếu cậu thắng thì tôi không những không giết nhà họ Trình mà còn thả cậu, để cậu rời khỏi đảo an toàn. Thế nào?”

Dứt lời, cả hiện trường sững sờ. Thần Hỏa Tôn Giả đề nghị quyết đấu sao?

Đấu cái dắm mà đấu? Đây khác gì phán tội tự hình cho Lâm Chính chứ?

Đọc truyện chữ Full