Chuyến đi tới đảo Thần Hỏa này có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng lại thoát chết trong gang tấc!
Bụp!
Lâm Chính nhảy ra khỏi thuyền, leo lên bến cảng và hít một hơi thật sâu.
“Cậu Lâm!”
Ở đằng xa, Trương Thất Dạ cẫn đầu một nhóm cao thủ Dương Hoa lao tới.
Mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng Quân đều có mặt!
Mọi người được trang bị đầy đủ vũ khí, nhìn thế cục này, e rằng bọn họ muốn đột nhập vào đảo Thần Hỏa để giải cứu Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu quay về bằng cách nào vậy? Tôi tưởng cậu vẫn còn đang bị giam giữ trên đảo Thần Hỏa”, Trương Thất Dạ ngạc nhiên khi thấy Lâm Chính vẫn bình an vô sự.
"Yên tâm đi, Thần Hỏa Tôn Giả còn chưa có ý định giết tôi! Đi thôi, chúng ta trở về trước đã”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người lập tức lái xe đến sân bay, trở về Giang Thành.
Biết được Lâm Chính thoát chết trong gang tấc, giải quyết ổn thỏa chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không đối địch với đảo Thần Hỏa, Giang Thành chắc chắn sẽ bình yên.
Chuyện này kết thúc ở đây.
Trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Tuy nhiên, Lâm Chính đến Giang Thành, vừa xuống máy bay, điện thoại di động đã báo có cuộc gọi tới.
Tên hiển thị trên màn hình là Dịch Tiên Thiên!
“Cậu Lâm, nghe nói cậu vừa trở về Giang Thành, bây giờ cậu có rảnh không?”, Dịch Tiên Thiên cười nói qua điện thoại.
"Hả? Chuyện tôi về đến Giang Thành hình như chưa nói với ông mà nhỉ? Ai nói cho ông biết thế?", Lâm Chính cau mày hỏi.
“Ồ, là thế này cậu Lâm, Thương Minh có tai mắt ở khắp mọi nơi trên cả nước, ở sân bay cũng có người của Thương Minh, thế nên tôi mới biết”, Dịch Tiên Thiên cười nói.
"Thật sao? Xem ra ông cũng có nhiều tai mắt đấy”, giọng nói của Lâm Chính dần trở nên lạnh lùng.
Dịch Tiên Thiên run rẩy, chợt nhận ra mình nói sai, vội vàng nói tiếp: "Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm! Không phải cố ý theo dõi cậu! Đây chỉ là tin tức mà người bộ phận tình báo của Thương Minh thu thập được mà thôi. Hay là thế này, tôi sẽ ngay lập tức thu dọn sạch sẽ những tai mắt của Thương Minh đang ở xung quanh cậu!"
"Không cần! Tôi biết ông không phải cố ý cử người theo dõi tôi, giữ lại đi, tai mắt này của ông còn rất hữu dụng”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Vâng… vâng… cậu Lâm…”, Dịch Tiên Thiên đổ mồ hôi hột.
"Nói đi, ông gọi cho tôi có việc gì?"
"Cậu Lâm, tối nay Thương Minh sẽ có một buổi đấu giá, được tổ chức ở Úc Thành, không biết cậu có hứng thú hay không”.
"Buổi bán đấu giá đó có những thứ gì?"
"Đồ vật thì có thể không lọt được vào mắt cậu, nhưng người tổ chức buổi đấu giá lần này chính là ông Đồng", Dịch Tiên Thiên cười nói.
“Ông Đồng?”
“Đúng vậy, cuộc tranh đấu giữa ông Đồng và Hoa An mấy ngày gần đây càng trở nên ác liệt, cả hai bên đều đã chết mấy mạng người, khiến bên phía đại hội có người để mắt đến. Hoa An nhất định sẽ không bỏ qua buổi đấu giá tối nay, những người được ông Đồng mời đều là những nhân vật có tiếng tăm ở Long Quốc, ông Đồng muốn thông qua buổi đấu giá này để nâng cao địa vị của bản thân trong Thương Minh, tranh thủ lôi kéo một số sự ủng hộ cho việc tranh đoạt vị trí minh chủ Thương Minh sau này. Vì vậy Hoa An chắc chắn sẽ ở đó vào thời điểm quan trọng để chơi ông Đồng một vố, cậu Lâm, tôi nghĩ đây là một cơ hội”, Dịch Tiên Thiên cười nói
Lâm Chính gật đầu: "Tôi hiểu, ông sắp xếp đi, tối nay lập tức đến Úc Thành, nhưng tôi không thể đến đó với tư cách là thần y Lâm, như vậy dễ thu hút sự chú ý sẽ gây rắc rối cho Dương Hoa trong tương lai”.
“Vậy cậu…tham dự buổi đấu giá với tư cách gì?”
"Ừ… đại diện của công ty Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, ông thấy thế nào?"
"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Giang Thành ư? Quy mô của công ty này không lớn, nếu muốn đưa vào thì nhất định phải liên kết với một tập đoàn khác, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi”.
“Không thành vấn đề, ông sắp xếp đi”.
"Vậy được, cậu Lâm, tôi sẽ gửi thư mời cho chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, đặc biệt chỉ định cậu tham gia buổi đấu giá”.
“Được!”
Lâm Chính cúp điện thoại.
Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Lâm Chính nhận được cuộc gọi từ Tô Nhu.
"Anh đang ở đâu? Đến công ty ngay! Nhanh lên!", giọng Tô Nhu trong điện thoại vô cùng gấp gáp.
“Được”.
Lâm Chính không hề ngạc nhiên, anh mỉm cười đồng ý, rồi vội vã đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Vừa bước vào văn phòng làm việc, anh đã thấy Tô Nhu vừa ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, vừa gọi điện thoại.
Cô có vẻ vô cùng phấn khích, giọng nói run run.
"Vâng! Vâng! Vâng thưa ông, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đến, cảm ơn ông…”
Sau đó Tô Nhu cúp điện thoại.
Niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.
“Có chuyện gì mà tâm trạng của em lại vui vẻ vậy?”
Lâm Chính nhìn cô cười nói.
"Anh có biết một buổi đấu giá quy mô chưa từng có sẽ được tổ chức tại Úc Thành vào tối nay không? Những nhân vật danh tiếng hàng đầu ở Long Quốc đều sẽ có mặt! Chúng ta cũng được mời!", Tô Nhu hào hứng nói.
"Ồ? Đúng là chuyện tốt! Chúc mừng! Chúc mừng!"
"Đừng nói chuyện này nữa, mau đi đặt vé máy bay đi, à, nhanh chóng đi mua một bộ vest, phải mua bộ đắt nhất! Đây là thẻ của em, anh cứ việc dùng! Nhất định phải mặc thật đẹp! Đừng làm mất mặt công ty, biết chưa hả?"
“Được!”
Lâm Chính cười khổ, nhận lấy tấm thẻ.