Tô Nhu chán nản ngồi ở ghế ngồi, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhiều vị khách cũng cảm thấy buồn ngủ.
Từ khi ông Đồng rời đi, bốn vật phẩm đưa ra đấu giá đều là bảo bối cực kỳ quý hiếm huyền bí.
Nhưng trừ Triều Chính Phong ra, không ai hô giá, Triều Chính Phong dùng giá cao hơn một xu để đấu giá về.
Một vài người đã bắt đầu xì xầm bàn tán, âm thầm giễu cợt.
Dù sao một cuộc đấu giá có quy cách như vậy lại trở thành một vở kịch, đồn ra ngoài đương nhiên ông Đồng sẽ mất hết mặt mũi.
“Thưa đại nhân, mọi chuyện đều rất thuận lợi, lần này ông Đồng đã mất hết danh dự”.
Triều Chính Phong lấy điện thoại gọi cho Hoa An, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
“Tốt lắm! Sau hôm nay, tôi sẽ triệu tập người ở Thương Minh giải quyết ông ta, Thương Minh sẽ là của tôi”.
“Chính Phong xin chúc mừng minh chủ trước!”.
Sau khi cúp máy, Triều Chính Phong cười híp mắt, chuẩn bị đấu giá tiếp.
Đúng lúc này, ông Đồng xuất hiện nói vài câu với cô Kim, cô Kim gật đầu rời khỏi bục cao.
Mọi người đều lên tinh thần.
Nụ cười Triều Chính Phong không khỏi dập tắt, lập tức nhíu mày lại.
“Lão họ Đồng kia có ý gì? Anh ta lại còn dám xuất hiện? Muốn tự rước lấy nhục à?”.
“Đại ca, cẩn thận trong này có bẫy!”, người bên cạnh khuyên nhủ.
“Bẫy? Không đâu! Tôi thấy lão Đồng đang đâm lao theo lao mà thôi! Anh ta có thể đặt được bẫy gì? Hoa minh chủ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thương Minh đã là vật trong túi của Hoa minh chủ, ai cũng khuất phục. Cũng chỉ có lão họ Đồng kia không biết điều đối đầu với Hoa minh chủ! Bây giờ anh ta chỉ đang cố vùng vẫy, đợi Hoa minh chủ ngồi lên vị trí minh chủ, chắc chắn sẽ khiến lão chết không toàn thây, giết hết cả nhà không chừa một ai!”, Triều Chính Phong cười nhạt liên tục, trong mắt tràn đầy ý cười.
Trong khi Triều Chính Phong nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tay mình, ông Đồng đã lên tiếng.
“Các vị, trước đó đã đấu giá năm món bảo bối, từ món thứ sáu sẽ khá đặc biệt. Món thứ sáu này vô cùng đặc sắc, tin rằng mọi người nhất định sẽ thích!”.
Nói xong, ông Đồng phất tay.
Một người phục vụ bưng một chiếc khay đi tới.
Trên khay đựng một hòn đá!
Nhìn có vẻ giống như hòn đá bên đường, mọc đầy rêu xanh, trông rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt.
“Đây là đá gì vậy? Lẽ nào là đá gì kỳ lạ siêu phàm lắm sao?”.
“Không rõ, nhưng có thể bày trên đó thì chắc chắn là không tầm thường!”.
“Nhưng tôi thấy hòn đá đó… không có chỗ nào đặc biệt cả”.
“Anh thì biết gì, có thể so với ông Đồng sao? Bảo bối mà ông Đồng từng xem qua còn nhiều hơn cơm mà anh ăn, ông Đồng dám đưa lên đó thì chắc chắn có chỗ đặc biệt của nó!”.
“Phải!”.
Các vị khách nhao nhao nói.
Triều Chính Phong cũng sửng sốt, ngây ngốc nhìn bảo bối đó, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Đó chắc là một hòn đá bình thường thôi nhỉ?”.
“Có lẽ vậy… Anh Triều, tôi lấy điện thoại chụp lại, giám định qua mạng xem!”.
Người bên cạnh nói, lấy điện thoại ra chụp hòn đá, sau đó tìm kiếm phần mềm giám định để so sánh thì vô cùng ngạc nhiên.
“Triều đại nhân… hòn đá đó… hình như chỉ là một viên đá hoa cương bình thường…”.
“Đá hoa cương? Thật hay giả?”.
“Không tin thì anh xem!”.
Người đó đưa điện thoại tới, Triều Chính Phong xem qua, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị.
Ông Đồng lại lấy ra một hòn đá giống hệt đá hoa cương, dù là đường vân, vẻ bề ngoài,… tất cả đều gần như tương tự, không có chỗ nào khác.
“Tôi hiểu rồi!”.
Triều Chính Phong nghiến răng quát: “Lão Đồng này biết, dù anh ta có lấy bảo bối gì ra cũng sẽ bị tôi nâng thêm một xu đấu giá được. Cho nên anh ta không định lấy bảo bối đã chuẩn bị trước ra đấu giá nữa, mà là lấy ra đống sắt vụn để đấu giá! Nếu tôi hô giá, một hòn đá nát lại trả mấy trăm triệu, tôi sẽ thua lỗ. Nếu tôi không hô giá… e là sẽ có khách khác nể mặt anh ta mà hô giá, dùng tài sản mấy tỷ mua cái nhân tình!”.
Người xung quanh nghe vậy, ai cũng kinh ngạc.
Lúc này, ông Đồng lên tiếng.
“Giá khởi điểm của đá Thiên Sơn Tuyết này là một tỷ, vị khách nào yêu thích nó thì có thể hô giá!”.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Triều Chính Phong, đợi Triều Chính Phong hô giá.
Mỗi lần đấu giá, Triều Chính Phong luôn là người đầu tiên hô giá.
Nhưng lần này, hắn tỏ vẻ lạnh lùng, không nói tiếng nào…
“Ồ? Không ai ra giá à?”, ông Đồng cười híp mắt hỏi.