TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2291 NHẤT ĐỊNH PHẢI GIẾT!

Đó là khối tài sản hơn 100 tỉ tệ của mấy tập đoàn tài chính hàng đầu đấy!

Vậy mà Lâm Chính lại nhẹ nhàng thốt ra được mấy chữ: quyên góp đi!

Người đàn ông che mặt và chị Đào đưa mắt nhìn nhau, vô cùng bối rối, nhưng cuối cùng vẫn không dám từ chối, chỉ đành làm theo.

Dù sao so với tiền thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Số tiền hơn trăm tỉ tệ này nhanh chóng được gửi tới tài khoản của các quỹ từ thiện. Những tài khoản được chọn đều là tài khoản mà Lâm Chính từng bảo Mã Hải xác thực, có các dự án công ích công khai rõ ràng, không có khả năng ăn chặn, do những người thực sự có lòng tốt sáng lập ra.

Mấy phút sau khi các tổ chức từ thiện nhận được tiền, giới truyền thông lập tức bùng nổ.

Hơn trăm tài khoản từ thiện công khai trên mạng số tiền được quyên góp, vừa khớp với số tiền người đàn ông che mặt gửi đi.

Thế là trên mạng và báo chí dấy lên làn sóng ca ngợi.

Người phụ trách của những dự án công ích từ thiện kia nước mắt lưng tròng, làm video ngay trong đêm, để tỏ lòng cảm ơn đến người quyên góp giấu tên.

Nhưng trong lòng người đàn ông che mặt và chị Đào đều đang nhỏ máu.

Mấy Chủ tịch cũng lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Trong lòng ai nấy đều thầm chửi Lâm Chính hàng nghìn hàng vạn lần.

Nhưng trong lòng chửi rủa đến đâu, thì bọn họ cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

"Thần y Lâm, thế... thế còn chúng tôi thì sao? Có thể đi được chưa?".

Người đàn ông che mặt và chị Đào mỉm cười bước tới, dè dặt hỏi.

"Đầu thú đi".

Lâm Chính lau miệng rồi bình tĩnh nói.

"Vâng, Chủ tịch Lâm".

Người đàn ông che mặt cảm kích nói.

Hắn còn tưởng Lâm Chính sẽ giết mình cơ.

Dù sao anh cũng là kẻ giết người không chớp mắt.

Chị Đào tức giận bất bình, nhưng thấy người đàn ông che mặt một mực cung kính thì cũng không dám nhiều lời.

Thấy cảnh sát chưa đến, Lâm Chính chỉ đành trói gô những người này lại, phong bế nội kình của bọn họ, sau đó bảo đám người Trương Lạc Hoa ở đây chờ cảnh sát đến, còn anh thì rời khỏi khách sạn.

Thực ra anh chỉnh mấy tập đoàn tài chính này cũng là để trải đường cho Tô Nhu.

Tô Nhu muốn tự gây dựng một đế quốc thương mại thuộc về riêng mình thì phải loại bỏ một số người bạn vốn là đối thủ, bởi vì có bọn họ chèn ép trên đầu, thì chắn chắn Tô Nhu không có ngày ngóc lên được.

Bánh ngọt chỉ có chừng đó nhưng lại nhiều người, muốn béo tốt thì đương nhiên phải ăn nhiều, mà muốn ăn nhiều thì phải diệt trừ vài người.

Tuy cách làm này của Lâm Chính có chút hèn hạ, nhưng hôm nay nếu không có anh, thì e là đám Trương Lạc Hoa đã thành người chết rồi.

Còn chị Đào thì Lâm Chính cũng không định bỏ qua, dám có ý đồ với vợ anh, đưa bà ta vào tù đã là hời cho bà ta rồi.

Nhưng liên quan đến số tiền lớn như vậy, e là bọn họ sẽ phải dành nửa đời còn lại trong tù.

"Tiểu Nhu chạy đi đâu rồi nhỉ?".

Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, ra khỏi khách sạn không tìm thấy cô, liền lấy điện thoại ra gọi.

Nào ngờ điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói cuống quýt của Tô Nhu.

"Lâm Chính, anh ra chưa? Ở đây có hai quái nhân, hình như bọn họ muốn bắt em!".

"Cái gì? Em ở đâu?", Lâm Chính vội hỏi.

"Em ở bãi đỗ xe!".

"Anh sẽ đến ngay!".

Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, khẽ gầm một tiếng rồi lao ngay về phía bãi đỗ xe.

Nhưng vừa lại gần bãi đỗ xe đã nghe thấy những tiếng ầm ầm.

Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông đang hất bay từng chiếc xe trước mặt.

Những chiếc ô tô này phải tính bằng tấn, vậy mà bị hắn hất bay lên mấy chục mét.

Còn Tô Nhu đang trốn đằng sau một chiếc xe van, run rẩy sợ hãi.

Bốt bảo vệ của bãi đỗ xe ở phía xa đã bị san bằng, thi thể của bảo vệ nát bấy, nằm trên một chiếc ô tô.

Trên nóc chiếc ô tô đó là một bóng dáng đang đứng thẳng tắp.

"Vừa nhận được tin, Tô Nhu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan đang ở đây! Mau bắt cô ta lại, Tô Nhu là người trong lòng của thần y Lâm, có cô ta trong tay thì đối phó với thần y Lâm sẽ dễ hơn nhiều".

Bóng dáng kia nói, tuy giọng nói không lớn, nhưng anh nghe thấy rất rõ ràng.

Lâm Chính nổi trận lôi đình.

Rốt cuộc là ai muốn đối phó với anh?

Hơn nữa còn nhằm vào Tô Nhu!

Giết!

Nhất định phải giết!

Rầm!

Đúng lúc này, chiếc xe van bị hất hay lên.

Tô Nhu trốn ở sau chiếc xe không kịp tránh, cũng ngã nhào xuống, đầu đập xuống đất, lập tức bất tỉnh.

"Ở đây!".

Người không ngừng lật xe nhìn thấy Tô Nhu nằm dưới đất, lập tức kêu lên.

"Đưa đi!".

Người ở trên nóc xe bình tĩnh nói.

"Được".

Người kia gật đầu, giơ tay về phía Tô Nhu.

Nhưng đúng lúc hắn sắp chạm vào Tô Nhu liền khựng lại.

"Hử?".

Người kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Chính không biết đã đứng trước mặt từ lúc nào.

"Có một người rất thú vị đến này, nhìn khí tức tỏa ra từ người hắn thì chắc là một võ sĩ", người đàn ông đứng lên, mỉm cười nói.

"Xem ra Nam Thành có không ít người thích lo chuyện bao đồng", bóng dáng trên nóc xe bình tĩnh nói: "Nếu đã vậy thì giết đi".

"Ừ".

Người kia gật đầu, bỗng giơ tay chộp về phía Lâm Chính như chim ưng giơ vuốt.

Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động tại chỗ.

Phập!

Năm ngón tay của người kia đâm mạnh vào người Lâm Chính.

Nhưng không thể đâm rách da thịt của anh.

"Cái gì?".

Người đàn ông hơi sửng sốt.

Lâm Chính gầm lên, rồi tung một thiết quyền tới.

Người đàn ông biến sắc, vội vàng lùi lại.

Quyền kình tỏa ra từ nắm đấm lập tức khiến hơn 10 chiếc ô tô phía trước biến thành sắt vụn.

Nếu trúng quyền này thì e là sẽ tan xương nát thịt.

Người đàn ông kia loạng choạng ngã xuống đất, ngoảnh lại nhìn những chiếc ô tô nát vụn và dấu vết dưới đất, sắc mặt tái mét, ngoảnh phắt lại: "Anh là ai?".

"Thần y Lâm, Giang Thành!".

Lâm Chính lạnh lùng quát.

Đọc truyện chữ Full