TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2294 SỨC MẠNH THẬT ĐÁNG SỢ!

Tuy Lâm Anh Hùng rất lấy làm khó chịu, nhưng cũng không phủ nhận lời mà người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nói.

Thế giới này quả thực rất tàn khốc, hoàn toàn không có đạo nghĩa gì cả.

Muốn đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn.

Người bên trên như vậy, người bên dưới cũng như vậy.

Trong môi trường độc hại các lĩnh vực điên cuồng cạnh tranh, đã không còn tồn tại người chân thành thật thà nữa rồi.

Cho dù có, thì bọn họ cũng dần bị đào thải...

Lâm Anh Hùng nhìn trần nhà rách nát của nhà nghỉ, ánh mắt trở nên nóng rực.

Có lẽ chỉ có giành được chiến thắng ở đại hội, lên tới đỉnh cao, khiến người đời thần phục, mới không cần phải làm những việc khiến người ta ghê tởm như vậy.

Anh ta ngồi ở sô pha, nhắm hai mắt lại, định đánh một giấc.

Đêm đã khuya.

Nhưng mọi người không về phòng, mà tụ tập ở phòng của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn. Bọn họ đều ngủ ngồi, hơn nữa lúc ngủ kiếm không rời người, đây là thói quen được nuôi dưỡng do đi lại bên ngoài trong thời gian dài.

Lâm Anh Hùng quanh năm tu luyện bên ngoài nên cũng như vậy.

Nhưng trong đêm khuya, đúng lúc anh ta sắp chìm vào giấc ngủ, thì bỗng bị một luồng sát khí dữ tợn kích thích. Anh ta mở bừng mắt, nhìn chòng chọc phía trước, mới phát hiện một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trong phòng khách.

"Ai vậy?".

Lâm Anh Hùng đứng bật dậy.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cũng lập tức mở mắt.

Sau khi nhìn kĩ hai người mới phát hiện... là Lâm Chính đến.

Ngoài hai người bọn họ, tất cả những người khác đã bị Lâm Chính lấy đầu...

Trong phòng khách có mấy thi thể cụt đầu.

Lâm Chính hai tay dính đầy máu tươi, bật đèn ở phòng khách lên, bình thản nhìn hai người bọn họ.

"Thần y Lâm?", đôi mắt Lâm Anh Hùng đanh lại.

"Cậu đến tận đây hả?", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn hơi biến sắc, nhìn đám thuộc hạ chết thảm, trong lòng lại càng kinh hãi hơn.

"Có gì kỳ lạ chứ? Nơi này là Giang Thành, là địa bàn của tôi, các ông hành động ở địa bàn của tôi mà có thể thoát khỏi mí mắt tôi sao?", Lâm Chính đáp.

"Chúng tôi bí mật lẻn vào Giang Thành, không báo với bất cứ ai, thậm chí ở toàn những nơi có ít camera, theo lẽ thường sẽ không ai phát hiện ra hành tung của mấy người lạ mặt như chúng tôi mới phải, sao cậu lại điều tra ra được chỗ này?", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn trầm giọng hỏi.

"Đơn giản thôi! Chẳng phải sáng mai tôi sẽ đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ sao? Tôi nghĩ chắc hẳn các ông sẽ lập tức nhận được tin, đồng thời đi thuê xe, định mai phục giết tôi giữa đường, đúng không?".

"Lẽ nào là... công ty thuê xe?", Lâm Anh Hùng nghĩ ra gì đó, nhíu mày hỏi.

"Các ông vào Giang Thành một cách bí mật như vậy thì chắc chắn là không có xe. Muốn đến Thượng Hỗ thì hoặc là ngồi xe ngồi máy bay, hoặc là tự thuê xe. Trong đó tự thuê xe là tiện nhất, vì vậy sau khi tung tin ra ngoài, tôi liền phái người để mắt đến các công ty thuê xe lớn nhỏ. Chỉ cần tối nay có người khả nghi đến thuê xe, thì đều để mắt điều tra", Lâm Chính bình thản đáp.

Lâm Anh Hùng lắc đầu: "Hóa ra đến Thượng Hỗ chỉ là mồi nhử! Đại nhân, ông định mai phục giết thần y Lâm giữa đường, nhưng không biết thần y Lâm đã nhanh hơn ông một bước, đến tận đây để giết ông!".

"Thần y Lâm Giang Thành quả nhiên danh bất hư truyền! Hay cho chiêu dụ rắn khỏi hang, à không, chúng tôi còn chưa ra khỏi hang đã bị cậu phát hiện ra rồi. Xem ra cậu có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên. Nhưng hình như cậu đã quên mất một điều, cậu có thể đảm bảo tìm được chỗ này, có thể giết được chúng tôi không? Hay là... cậu đang tự đâm đầu vào chỗ chết?", ánh mắt của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn lóe lên sát ý.

"Rất nhiều người từng nói với tôi như vậy, và bọn họ đã chết cả rồi", Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói.

"Vậy sao? Hôm nay chúng tôi cũng muốn thử xem!".

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn bình thản nói, sau đó ngoảnh sang nhìn Lâm Anh Hùng.

Lâm Anh Hùng cũng không khách sáo, quát lớn một tiếng, rồi cách không vung cánh tay về phía Lâm Chính.

Ầm!

Nhất thời, cả tầng lầu tách làm hai nửa, khí kình cuồng bạo ập về phía Lâm Chính.

Sức mạnh thật đáng sợ!

Lâm Chính không dám đón đỡ, nghiêng người tránh đi.

Xem ra những người muốn đối phó anh có thực lực không hề đơn giản.

Nhưng Lâm Chính cũng không cam lòng yếu thế, đôi mắt anh lạnh lẽo, cách không vỗ một chưởng về phía người đàn ông mặc đồ Trung Sơn.

Ầm!

Một luồng sức mạnh hủy diệt cuồn cuộn giáng xuống.

Lâm Anh Hùng giơ cánh tay đón đỡ, luồng sức mạnh khủng khiếp lại bắn ra tung tóe, khiến vách tường đổ nát, cửa sổ mở toang.

Âm thanh bất ngờ làm kinh sợ các vị khách và nhân viên trong nhà nghỉ, mọi người hoảng sợ la hét lao ra khỏi phòng, chạy khỏi nhà nghỉ.

Còn trận đấu ở bên này vẫn chưa dừng lại.

Lâm Chính đanh mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Anh Hùng, đã biết người này là ai.

Anh không nói gì, tiếp tục phát lực.

Lâm Anh Hùng chỉ lùi lại nửa bước, rồi lật tay tung một chưởng, cách không đánh tới.

Bốp!

Lồng ngực Lâm Chính trúng chưởng, lùi lại hơn mười bước.

"Xem ra thần y Lâm nổi tiếng như cồn cũng không có gì ghê gớm cả", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cười nhạt nói.

Đọc truyện chữ Full